giao ước trong bóng đêm

Chương 12: Ký Ức Không Gọi Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vào thu, không khí se lạnh, những chiếc lá đầu tiên rơi xuống mặt đường trước tòa nhà L.G.

Mọi thứ tưởng như đã trở lại bình thường.

Nhưng đôi khi, bình thường là thứ đáng sợ nhất — vì nó khiến con người lầm tưởng mình đã an toàn.

Buổi sáng, Tô Nhược Hy đến sớm hơn thường lệ.

Cô mang theo một chồng hồ sơ mới, chuẩn bị cho cuộc họp chiến lược quý.

Khi bước vào phòng, Lãnh Dạ Thần đã ở đó, đứng bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê.

“Sao hôm nay đến sớm thế?”

“Không ngủ được.”

Anh quay lại, khẽ nhíu mày.

“Ác mộng à?”

Cô cười nhẹ, nhưng không trả lời.

Chỉ đặt tập hồ sơ xuống bàn, rồi ngồi vào chỗ cũ.

Anh im lặng nhìn cô vài giây, rồi nói khẽ:

“Nếu có gì khiến em bận tâm, cứ nói.

Tôi không muốn em chịu đựng một mình như trước.”

“Anh quên rồi sao?” — cô mỉm cười — “Chúng ta đều giỏi che giấu.”

Câu nói khiến anh khựng lại.

Bởi anh hiểu, đằng sau nụ cười đó, là thứ gì đó rất quen — như chính bóng tối anh từng sống trong.

Chiều hôm đó, cuộc họp kết thúc muộn.

Khi mọi người ra về, cô vẫn ngồi lại, dọn hồ sơ.

Trên bàn, có một phong bì nhỏ, không ghi tên người gửi.

Cô mở ra — bên trong là một tấm hình cũ.

Ảnh chụp ở trại trẻ mồ côi ngoại ô Đà Lạt, ngày 15 tháng 6, mười ba năm trước.

Trong ảnh, là một cô bé tóc ngắn, nụ cười nhợt nhạt, đứng cạnh… một người đàn ông quen thuộc.

Ánh mắt cô khẽ run.

Bàn tay siết chặt mép ảnh đến nỗi giấy nhăn lại.

Dưới góc tấm hình, dòng chữ nguệch ngoạc bằng mực đen:

“Mọi thứ đều có giá của nó, kể cả lòng tin.”

Cô thở gấp.

Hình ảnh ký ức chợt ùa về — tiếng mưa, tiếng khóc, mùi thuốc khử trùng, và đôi mắt lạnh của người đàn ông hôm đó.

Người đã ép cô ký vào bản khai nhận nuôi dưỡng sai trái, để rồi cô bị đưa đi, tách khỏi người em gái nhỏ.

Tối đó, cô về muộn.

Căn biệt thự vẫn sáng đèn.

Lãnh Dạ Thần đang ngồi trong phòng khách, trước mặt là laptop mở sẵn báo cáo.

Anh ngẩng lên khi thấy cô bước vào.

“Em ổn chứ?”

“Chỉ hơi mệt.”

Anh nhìn cô một lát, khẽ nói:

“Đừng nói dối tôi.”

Cô dừng lại.

“Nếu tôi nói thật, anh có tin không?”

“Tôi sẽ tin, cho đến khi em bảo tôi đừng.”

Câu nói ấy khiến cô nghẹn lại.

Cô đặt tấm ảnh lên bàn, giọng nhỏ:

“Anh có biết người này không?”

Anh cầm lấy, nhìn thoáng qua — rồi sững người.

“Đây là… Giám đốc Trịnh của quỹ D.T, đúng không?”

“Phải. Và cũng là người từng phụ trách viện trợ cho trại trẻ mồ côi mà tôi sống thời nhỏ.”

“Em… từng ở đó?”

“Phải.” — Giọng cô khẽ run. — “Tôi sống ở đó đến năm mười lăm tuổi, cho đến khi ông ta đến.”

Anh đặt tấm ảnh xuống, ánh mắt tối đi.

“Ông ta làm gì em?”

“Không gì cả.” — Cô cười nhẹ, nhưng giọng nghẹn. — “Ông ta chỉ lấy đi một thứ tôi không bao giờ lấy lại được: lòng tin.”

Cô kể.

Năm mười lăm tuổi, cô được hứa cho học bổng — nhưng đổi lại, phải ký vào giấy chấp thuận để chuyển quỹ tài trợ sang tên khác.

Cô tưởng đó chỉ là thủ tục, nhưng thực chất là kế hoạch chiếm đoạt tài sản từ thiện.

Sau khi bị phát hiện, ông ta biến mất, để lại cô gánh toàn bộ trách nhiệm, bị đưa ra khỏi trại.

Từ đó, cô không tin vào lòng tốt của bất kỳ ai.

Anh ngồi lặng, tay nắm chặt, mắt trầm xuống.

“Tại sao em không nói sớm?”

“Vì tôi sợ.

Nếu anh biết tôi từng là người mang tội danh giả mạo, liệu anh có còn tin tôi không?”

Anh nhìn cô — ánh mắt ấy không còn giận, chỉ còn đau.

“Nếu tôi từng tin vào một người phản bội, tôi càng nên tin vào người đã chịu đựng.”

Cô khẽ cúi đầu, nước mắt lăn dài, rơi lên tấm ảnh cũ.

Anh vươn tay, khẽ lau giọt nước trên má cô, giọng trầm ấm:

“Từ nay, đừng che giấu quá khứ nữa.

Tôi không cần một người hoàn hảo, tôi chỉ cần em thật.”

“Nhưng còn ông ta?”

“Tôi sẽ tìm.”

“Anh định…”

“Không để ai chạm lại vào vết thương của em, dù chỉ một lần.”

Ba ngày sau, anh thực hiện đúng lời nói đó.

Trong cuộc họp nội bộ của Quỹ D.T Holdings, anh yêu cầu rà soát toàn bộ hồ sơ viện trợ mười năm trước.

Khi tệp dữ liệu được mở ra, gương mặt trong ảnh xuất hiện — Trịnh Khang, hiện đang làm cố vấn tài chính cho một công ty con ở Singapore.

“Tôi muốn hồ sơ gốc.”

“Nhưng thưa anh, ông Trịnh là người sáng lập quỹ…”

“Tôi biết. Và chính vì thế tôi cần chứng minh ai thật sự đang đứng sau việc rửa tiền bằng danh nghĩa từ thiện.”

Lời anh khiến cả phòng im lặng.

Không ai dám thắc mắc thêm.

Tối hôm đó, cô đứng trên ban công, nhìn ánh đèn xa xa.

Cảm giác tội lỗi vẫn chưa biến mất.

Cô nghĩ, có lẽ một phần trong mình đã quen với việc bị đổ lỗi, đến mức khi được bảo vệ, cô thấy… không quen.

Anh bước đến, tay cầm hai cốc trà nóng.

“Trà nhài, đúng vị em thích.”

“Cảm ơn.”

Anh im lặng một lúc rồi nói khẽ:

“Em không cần sợ nữa.

Ông ta không thể làm gì em được.”

“Nhưng quá khứ thì vẫn ở đó.”

“Thì để tôi cùng nhìn nó.”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn mờ.

“Anh không thấy mệt sao?

Anh luôn phải gánh cho người khác.”

“Tôi không gánh. Tôi chọn.”

Cô khẽ cười, giọng run:

“Anh không sợ tôi giống Hạ Vi sao?

Một ngày nào đó, rời đi, để lại anh với vết thương khác.”

Anh tiến lại gần, khẽ thì thầm:

“Nếu điều đó xảy ra, ít nhất tôi đã biết cảm giác được yêu thật là thế nào.”

Khoảnh khắc ấy, im lặng bao trùm.

Ngoài kia, gió mang theo mùi cỏ dại và hơi lạnh.

Cô chạm tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp đập đều — ấm, mạnh mẽ, và thật.

Sáng hôm sau, anh nhận được tin:

“Ông Trịnh Khang bị bắt tại Singapore vì tội danh biển thủ quỹ từ thiện.”

Anh đọc xong, khẽ đặt điện thoại xuống, quay sang cô:

“Xong rồi.”

Cô im lặng.

Giọt nước mắt rơi xuống, không còn là nước mắt đau, mà là giải thoát.

Anh bước lại gần, khẽ nói:

“Em không còn phải trốn quá khứ nữa.”

“Còn anh?”

Anh mỉm cười.

“Tôi chưa từng trốn. Tôi chỉ chờ ai đó dắt tôi ra khỏi nó.”

Buổi chiều, họ rời văn phòng sớm.

Trên tầng thượng, gió nhẹ.

Cô đứng cạnh anh, nhìn mặt trời đang dần khuất.

“Thế giới này vẫn đáng sợ, đúng không?”

“Phải. Nhưng khi có người để nắm tay, nó không còn quá tàn nhẫn.”

Anh nhìn cô, ánh mắt ấm, khẽ siết tay cô.

Giữa thành phố ồn ào, chỉ còn lại hai nhịp thở hòa vào nhau — yên lặng, thật, và bình yên hiếm hoi.

Đêm xuống, khi họ rời tòa nhà, mưa lất phất rơi.

Cô ngẩng lên nhìn, mỉm cười khẽ:

“Lại là mưa.”

“Không sao.

Chúng ta từng bắt đầu trong mưa, giờ cũng có thể sống tiếp trong nó.”

Anh choàng tay qua vai cô, giọng nhẹ:

“Và lần này, không có giao ước nào hết.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×