giao ước trong bóng đêm

Chương 11: Giữa Hai Nhịp Thở Bình Yên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tháng sau khi cuộc khủng hoảng kết thúc, tòa nhà L.G Group trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Những tin tức ồn ào, những bài báo, những lời đồn — tất cả đã tan vào dòng thời gian như cơn bão sau mưa.

Nhưng bên trong lớp bình yên đó, có những thứ đã không còn như trước.

Lãnh Dạ Thần trở lại vị trí Tổng tài.

Hội đồng mới được tái cơ cấu, cổ phần của Nakamura bị thu hồi.

Mọi thứ như được sắp xếp gọn gàng — nhưng trong ánh mắt anh, vẫn còn sót lại điều gì đó khó gọi tên.

Buổi sáng, anh ngồi bên cửa sổ tầng 35, nhìn xuống thành phố.

Dòng người di chuyển như những đốm sáng nhỏ.

Anh vẫn mặc vest, vẫn chỉnh tề, nhưng không còn đeo cà vạt.

Cô bước vào, mang theo hai cốc cà phê.

“Anh vẫn đến sớm vậy sao?”

“Thói quen.”

Cô đặt cốc cà phê trước mặt anh, mỉm cười nhẹ:

“Cà phê đen, đúng không?”

“Em nhớ rõ thật.”

“Làm sao quên được. Mùi này từng ám cả căn biệt thự.”

Anh khẽ cười — nụ cười thật, hiếm hoi, không gượng ép.

Không còn vẻ lạnh lùng như trước, chỉ còn một chút dịu dàng lẫn mỏi mệt của người từng đi qua vực sâu.

“Anh nghĩ gì vậy?”

“Rằng mọi thứ dễ sụp đổ đến lạ.”

“Nhưng cũng có thể bắt đầu lại, nếu anh muốn.”

Cô nói, ánh mắt nhìn anh lâu hơn thường lệ.

Khoảnh khắc ấy, giữa những tia nắng đầu ngày, họ như hai người xa lạ từng bỏ lỡ nhau trong một đời khác, giờ mới gặp lại.

Buổi trưa, cuộc họp kéo dài.

Anh không còn nặng nề như trước, chỉ lắng nghe nhiều hơn, nói ít đi.

Khi tan họp, anh dừng lại trước cửa, nói nhỏ:

“Em có thời gian không?”

“Dạ?”

“Đi cùng tôi một lát.”

Cô ngạc nhiên.

Không phải anh mời, mà là… đề nghị.

Thứ hiếm khi xuất hiện ở người như anh.

Họ rời khỏi công ty, đi bộ dọc bờ sông.

Thành phố buổi chiều nhạt nắng, gió thổi nhẹ, những chiếc lá vàng bay trên mặt nước.

Không còn vệ sĩ, không còn chiếc xe sang, không còn ánh nhìn dè chừng.

Chỉ có anh và cô, giữa đám đông bình thường.

“Đã lâu rồi tôi mới đi bộ.” — Anh nói, khẽ cười.

“Anh sợ bị nhận ra sao?”

“Nếu có, tôi cũng không còn gì để giấu.”

Họ dừng bên cầu.

Cô dựa tay lên lan can, nhìn những gợn sóng dưới chân cầu, khẽ hỏi:

“Anh từng nói anh chỉ biết sống để kiểm soát mọi thứ.

Giờ thì sao?”

Anh trầm ngâm.

“Giờ tôi đang học cách để mọi thứ trôi đi mà không thấy mất.”

“Và… tôi là một trong những thứ đó à?”

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu, thật và chậm:

“Không. Em là điều duy nhất tôi không muốn để trôi.”

Gió thổi mạnh.

Tóc cô bay chạm vào vai anh.

Không ai nói thêm lời nào, nhưng im lặng ấy đủ làm rung động cả khoảng trời mờ ảo quanh họ.

Buổi tối, trong căn biệt thự, không còn âm thanh của hồ sơ, không còn ánh sáng của màn hình máy tính.

Chỉ có tiếng piano nhẹ vang lên từ phòng khách.

Anh ngồi đó, áo sơ mi mở hai cúc, ngón tay lướt chậm trên phím đàn.

Cô bước vào, hơi ngạc nhiên:

“Anh biết chơi à?”

“Không giỏi.

Nhưng âm thanh này giúp tôi nhớ rằng mình vẫn còn sống.”

“Còn bài này?”

“Tôi viết trong đêm em rời đi lần trước.

Không tên.

Giờ có lẽ nên gọi là… Khi em quay lại.”

Cô khẽ cười, nhưng mắt hơi ướt.

“Anh luôn khiến người khác không biết nên giận hay nên thương.”

“Vậy em chọn gì?”

“Chọn ở lại.”

Anh dừng tay, ngẩng lên, nhìn cô.

Không phải ánh nhìn của kẻ chiếm hữu, mà là của người đàn ông vừa nhận ra điều mình từng đánh mất.

“Tôi không giỏi nói yêu.

Nhưng nếu yêu nghĩa là đặt ai đó lên trên cả nỗi sợ… thì có lẽ, tôi đang học điều đó.”

Cô tiến lại gần, khẽ đặt tay lên vai anh.

“Đừng học. Chỉ cần cảm nhận.”

Khoảnh khắc ấy, mọi lớp phòng thủ giữa họ dường như tan biến.

Không còn tổng tài và trợ lý, không còn nợ nần, hợp đồng hay giao ước.

Chỉ còn hai người, nhìn nhau giữa căn phòng tĩnh lặng, nơi mọi vết thương bắt đầu khép miệng.

Nhưng bình yên chưa bao giờ là mãi mãi.

Một đêm, điện thoại anh đổ chuông.

Giọng thư ký gấp gáp:

“Thưa anh, cổ phần mới từ chi nhánh châu Âu có vấn đề.

Có người đang mua gom dưới danh nghĩa ẩn danh.”

Anh siết chặt điện thoại.

“Bao nhiêu phần trăm?”

“Đã gần mười hai.”

Anh im lặng.

Trong mắt anh, ngọn lửa cũ lại lóe lên — ngọn lửa của sự cảnh giác, của nỗi sợ mất đi tất cả một lần nữa.

Cô bước đến, thấy ánh mắt anh thay đổi, khẽ nói:

“Anh không cần quay lại làm người trước kia.”

“Tôi không muốn, nhưng tôi biết họ sẽ không để tôi yên.”

“Thì để tôi cùng anh.”

Anh nhìn cô, rất lâu.

Ánh mắt ấy chứa cả biết ơn và sợ hãi — sợ cô lại tổn thương vì anh.

“Nếu một ngày em hối hận vì chọn tôi, hãy nhớ rằng tôi từng nói: anh không xứng.”

“Còn nếu tôi chưa từng hối hận?”

“Thì em là dũng cảm hơn bất kỳ ai tôi từng gặp.”

Cô mỉm cười, ánh nhìn kiên định.

“Và anh là người duy nhất khiến tôi tin rằng đau thương có thể biến thành sức mạnh.”

Những ngày sau đó, họ cùng làm việc.

Không còn ranh giới cấp bậc — chỉ có hai người cùng nhìn về một hướng.

Anh để cô vào các cuộc họp chiến lược, cùng đọc hồ sơ, cùng phân tích rủi ro.

Cô không còn là “trợ lý”, mà là người đồng hành thật sự.

Dần dần, người trong công ty bắt đầu nhận ra:

Tổng tài không còn lạnh lùng như trước.

Anh biết mỉm cười khi nhìn cô bước vào.

Biết nói cảm ơn khi nhận ly cà phê buổi sáng.

Và đôi khi, dừng lại trước khung cửa sổ, chỉ để hỏi:

“Em ổn chứ?”

Câu hỏi tưởng đơn giản, nhưng với anh, đó là cả một bước thay đổi.

Một buổi chiều, cô hỏi:

“Nếu một ngày, chúng ta phải chọn giữa yêu và giữ, anh chọn gì?”

Anh đáp, không cần nghĩ:

“Chọn để mất. Vì chỉ khi mất, ta mới biết thứ gì thật sự thuộc về mình.”

“Và anh nghĩ em sẽ quay lại à?”

“Không.

Tôi chỉ nghĩ, nếu em ra đi, ít nhất em sẽ không mang theo nỗi đau như lần đầu.”

Cô nhìn anh, khẽ nói:

“Lần đầu anh cứu tôi.

Lần này, để tôi cứu anh.”

Anh khẽ cười, lần đầu tiên trong nhiều năm, nụ cười không còn mang bóng tối.

Đêm hôm đó, họ lại ngồi bên hiên, ánh trăng hắt lên mặt bàn.

Cô hỏi:

“Anh có còn mơ về quá khứ không?”

“Không.

Tôi chỉ mơ thấy tương lai — nơi em không còn phải khóc vì tôi.”

“Và nếu tương lai đó không có anh?”

“Thì em vẫn sẽ cười. Vì đó là em.”

Cô im lặng, nước mắt rơi mà không buồn lau.

Anh đưa tay, chạm nhẹ lên má cô, giọng trầm khàn:

“Đừng khóc.

Chúng ta đã sống sót.

Đó là điều kỳ diệu nhất rồi.”

Khi bình minh ló lên, ánh sáng đầu tiên rọi qua cửa sổ, soi rõ gương mặt họ — mệt, nhưng bình yên.

Không cần nói thêm lời nào.

Vì họ biết, dù phía trước còn bão tố, họ đã không còn cô đơn trong cơn bão đó nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×