giáo viên dạy bơi của tôi

Chương 1: Vũng Nước Sâu và Nỗi Sợ Hãi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí ẩm lạnh của hồ bơi ốp gạch men trắng xám luôn là thứ khiến anh rùng mình, dù bên ngoài trời đang là giữa hè. Khác với sự tự tin tuyệt đối khi ngồi trong phòng họp điều hành, giám đốc điều hành công ty kiến trúc T.K, Trần Quang Minh, lúc này chỉ là một người đàn ông 32 tuổi đang run rẩy, đứng cách mép nước chưa đầy hai mét.

Anh đang ở hồ bơi tư nhân của một câu lạc bộ cao cấp, nơi anh đã trả một khoản phí không nhỏ chỉ để giữ bí mật tuyệt đối về sự yếu kém này. Nỗi sợ nước của anh không phải là một sự khó chịu đơn thuần, đó là một cơn ác mộng lạnh lẽo có thật, một cái bóng đen sâu thẳm từ thời thơ ấu mà anh vẫn chưa thể vượt qua.

“Chào anh Quang Minh, tôi là Hạ An, giáo viên dạy bơi cá nhân của anh.”

Giọng nói vang lên phía sau anh không quá to, nhưng đủ dứt khoát và mạnh mẽ, như một lời tuyên bố quyền lực trong lãnh địa của cô. Quang Minh quay lại. Anh đã hình dung về một cô giáo bơi lội nhiệt tình, có lẽ hơi hoạt ngôn. Nhưng người đứng trước anh lại hoàn toàn khác.

Hạ An không mặc một bộ đồ bơi hở hang nào cả, chỉ là một bộ liền thân màu xanh than giản dị, ôm sát thân hình mảnh dẻ nhưng cực kỳ săn chắc, chuyên nghiệp. Mái tóc đen được búi cao gọn gàng, để lộ vầng trán thông minh. Điều đáng chú ý nhất là đôi mắt cô. Chúng có màu nâu sẫm, tĩnh lặng và tập trung như mặt hồ không gợn sóng, gần như không có một chút cảm xúc thừa thãi nào khi nhìn thẳng vào nỗi sợ của anh.

“Cô Hạ, tôi… tôi không biết bơi. Nói đúng hơn là tôi ghét nước,” Quang Minh thừa nhận một cách khó khăn.

Hạ An bước tới, đôi chân trần nhẹ nhàng trên nền gạch ướt. Cô không cười nhạo hay tỏ vẻ thông cảm quá mức.

“Tôi biết. Mục tiêu của tôi là giúp anh không còn ghét nó nữa, và học được cách tin tưởng vào nó,” cô nói, giọng điệu chuyên nghiệp đến mức khiến anh cảm thấy mình đang tham gia một buổi trị liệu tâm lý chứ không phải lớp học bơi. “Bài tập đầu tiên: Đứng trong vùng nước cạn nhất. Sau đó, anh sẽ ngồi xuống.”

Quang Minh lưỡng lự bước xuống hồ. Nước lạnh lẽo ngay lập tức luồn lách qua lớp da, khiến toàn thân anh nổi gai ốc. Anh đứng thẳng, cơ thể cứng đờ như một khúc gỗ.

“Thả lỏng. Ngồi xuống.” Hạ An ra lệnh.

Anh lắc đầu. “Tôi không thể. Khi tôi ngồi xuống, nước sẽ chạm tới ngực tôi. Tôi… tôi không thở được.”

Hạ An không nản lòng. Cô lách mình xuống cạnh anh. Mực nước chỉ ngang bụng cô, nhưng nước đã chạm tới ngực anh. Sự khác biệt về chiều cao và giới tính trở nên rõ ràng trong khoảnh khắc này.

“Nhìn tôi. Tôi ở đây. Anh sẽ không chìm. Hít thật sâu.”

Cô nhích lại gần hơn, đến mức anh có thể ngửi thấy mùi clo hòa lẫn với một chút hương bạc hà thoang thoảng từ da thịt cô. Sự gần gũi đột ngột này còn đáng sợ hơn cả nước.

“Hãy đặt tay phải lên vai tôi,” cô hướng dẫn, đôi mắt vẫn khóa chặt vào mắt anh. “Đây là điểm neo của anh. Tôi là điểm neo. Nếu anh sợ, hãy dựa vào tôi.”

Quang Minh nuốt nước bọt. Anh ngập ngừng giơ tay, cảm nhận hơi ấm và sự săn chắc dưới lớp vải đồ bơi của cô. Anh chỉ chạm nhẹ, như sợ làm tổn thương một thứ mong manh nào đó, dù cô rõ ràng là một người phụ nữ khỏe khoắn.

“Tốt. Bây giờ, từ từ ngồi xuống.”

Khi anh hạ thấp người, nước dâng lên nhanh chóng, ôm lấy cơ thể anh, lạnh buốt và đe dọa. Anh thở dốc, theo phản xạ, anh siết chặt tay mình trên vai cô. Toàn thân căng cứng. Anh có thể cảm nhận được nhịp thở đều đặn và chậm rãi của Hạ An, như một chiếc phao cứu sinh vững chãi.

“Tôi sẽ đỡ anh, anh Quang Minh. Anh phải thả lỏng cơ bụng.”

Và rồi, sự tiếp xúc đầu tiên xảy ra. Bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của Hạ An đặt lên phần eo dưới và hông của anh, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy anh về phía trước.

Một luồng điện bất ngờ chạy dọc sống lưng Quang Minh. Cảm giác này không chỉ là sự bất ngờ vì bị chạm vào, mà là sự xâm lấn thân mật đột ngột trong bối cảnh cực kỳ yếu đuối của anh. Anh không còn phân biệt được nỗi sợ nước hay nỗi sợ sự gần gũi. Cơ thể anh phản ứng lại một cách hoàn toàn tự nhiên. Anh căng cứng hơn, má nóng ran.

“Thả lỏng đi, anh đang gồng quá mức. Tôi chỉ đang giúp anh cân bằng,” Hạ An nhắc nhở, giọng nói không một chút xao động, hoàn toàn chuyên nghiệp.

Nhưng đối với Quang Minh, khoảnh khắc đó như kéo dài vô tận. Tay cô ấy ở đó, cố định và vững chắc. Anh cảm thấy như mình đang được giữ lại, không phải bởi một giáo viên, mà bởi một người đang ôm lấy sự yếu đuối nhất của anh.

Anh cúi gằm mặt, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Tôi… tôi cần phải đứng dậy,” anh lắp bắp.

Hạ An rút tay lại, nhưng vẫn đứng rất gần. “Được. Buổi học đầu tiên dừng lại ở đây. Anh đã làm rất tốt. Anh đã ở trong nước gần mười phút.”

Khi Quang Minh vội vàng bước lên bờ, anh không dám nhìn lại cô giáo đang đứng trong nước. Anh chỉ cảm nhận được cái lạnh từ hồ bơi đã được thay thế bằng một sự nóng bừng âm ỉ dưới da.

Anh không biết điều gì khiến anh bối rối hơn: nỗi sợ chìm trong nước, hay sự thật là, trong khoảnh khắc yếu đuối nhất, anh đã hoàn toàn dựa vào hơi ấm từ bàn tay của cô giáo dạy bơi lạnh lùng ấy.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×