giáo viên dạy bơi của tôi

Chương 2: "Thả Lỏng Đi, Tôi Sẽ Đỡ Anh"


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quang Minh ngồi trong văn phòng của mình, nhìn chằm chằm vào bản thiết kế của dự án Khách sạn Bờ Biển Vàng. Anh phải phác thảo một bể bơi vô cực nhìn ra đại dương, nhưng tâm trí anh hoàn toàn bị chiếm hữu bởi một hình ảnh duy nhất: bàn tay của Hạ An đặt lên eo anh.

Nó không phải là một cái chạm mang tính chất cá nhân. Đó là chuyên môn, là kỹ thuật để điều chỉnh cân bằng của một người đang sợ hãi. Thế nhưng, sự lạnh lùng chuyên nghiệp của cô lại càng làm nổi bật sự nóng bỏng anh cảm thấy ở nơi bị chạm.

Nó chỉ là clo và mồ hôi. Nó là chuyên môn. Anh tự nhủ, cố gắng đẩy lùi cảm giác bứt rứt. Anh là một người đàn ông trưởng thành, một CEO, nhưng lại phản ứng như một cậu thiếu niên mới lớn trước một sự tiếp xúc đơn giản.

Khi đồng hồ chỉ 7 giờ tối, báo hiệu buổi học bơi thứ hai, Quang Minh thở dài. Anh không muốn đến, nhưng đồng thời, anh lại khao khát cái cảm giác bị buộc phải đối mặt với nỗi sợ và sự bối rối đó.

Hạ An đã chờ sẵn ở hồ bơi. Hôm nay cô mặc đồ bơi màu đen, và mái tóc ướt dính vào gáy cô, khiến đường nét cổ trở nên quyến rũ một cách sắc nét. Cô không phí thời gian vào những câu chào hỏi xã giao.

“Anh Quang Minh, hôm nay chúng ta sẽ tập bài tập kiểm soát hơi thở và nổi sấp,” cô nói, giọng cô lạnh lùng và trong trẻo, không cho phép sự lơ đãng. “Đây là bài tập quan trọng nhất để vượt qua nỗi sợ hãi chìm. Nó đòi hỏi sự thả lỏng tuyệt đối, và sự tin tưởng tuyệt đối.”

Quang Minh bước xuống nước. Anh vẫn còn căng cứng, nhưng đỡ hơn hôm qua.

“Được rồi. Anh nằm sấp trên mặt nước. Tôi sẽ đứng ở phía trước và đỡ đầu anh. Sau đó, anh sẽ hít sâu, úp mặt xuống nước và nín thở lâu nhất có thể.”

Hạ An tiến tới, đặt bàn tay mình lên phía dưới cằm anh, nhẹ nhàng nâng đầu anh lên khỏi mặt nước. Lần này, khoảng cách giữa mặt họ còn gần hơn hôm qua. Anh thấy rõ những hạt nước đọng trên hàng mi cong của cô. Anh cố gắng không nhìn vào mắt cô, nhưng cô lại nhìn thẳng vào anh.

“Nếu anh sợ hãi, tôi sẽ biết. Và tôi sẽ kéo anh lên ngay lập tức. Nhưng đừng cố gắng làm điều đó một mình,” cô trấn an, nhưng giọng điệu vẫn là mệnh lệnh.

Quang Minh hít một hơi thật sâu. Anh cảm nhận được ngón cái của cô áp nhẹ vào cổ họng anh. Anh úp mặt xuống nước. Tiếng nước xao động biến mất, chỉ còn lại sự im lặng rợn người và nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực.

Được vài giây, nỗi sợ hãi quen thuộc ập đến. Cơ thể anh bắt đầu co giật, phổi anh khao khát không khí. Anh muốn bật lên, nhưng rồi anh nhớ ra bàn tay đang đỡ đầu anh. Anh tin tưởng.

Anh chịu đựng thêm vài giây nữa. Khi anh nhấc đầu lên, nước bắn tung tóe. Anh thở hổn hển, ho sặc sụa.

“Tốt. 5 giây,” Hạ An nói, không có sự khen ngợi quá mức, chỉ có sự ghi nhận. “Lặp lại.”

Họ lặp lại bài tập đó gần chục lần. Cứ mỗi lần anh úp mặt xuống, cảm giác bị chìm lại dọa dẫm anh, và cứ mỗi lần anh nhấc đầu lên, anh lại thấy khuôn mặt cô gần gũi và kiên định.

Sau đó, cô chuyển sang phần căng thẳng nhất: bài tập nổi sấp.

“Bây giờ, anh quay lưng lại với tôi. Anh phải nằm ngửa, và thả lỏng cổ hết mức để tai anh chìm trong nước. Tôi sẽ đứng ở phía sau, và tôi sẽ giữ anh.”

Quang Minh do dự. Nằm ngửa đồng nghĩa với việc hoàn toàn buông xuôi. Nó đòi hỏi sự tin tưởng mù quáng vào người đứng sau anh.

“Anh không cần lo lắng về việc giữ thăng bằng. Anh chỉ cần thả lỏng. Tôi ở đây để giữ anh,” cô lặp lại, giọng nói hơi trầm xuống, mang theo một sự dịu dàng hiếm hoi.

Anh quay lưng lại. Ánh mắt anh không thể rời khỏi trần nhà, nhưng mọi giác quan của anh đều tập trung vào hơi thở của Hạ An, người đang ở ngay sau gáy anh.

Và rồi, hai bàn tay của cô từ từ trượt xuống, lần này không phải là eo, mà là đặt vào phần lưng dưới và gáy anh.

Tay cô ở lưng dưới anh vừa là điểm tựa, vừa là nơi truyền hơi ấm. Còn tay cô ở gáy, ngay dưới đường chân tóc, là sự tiếp xúc thân mật và dễ tổn thương nhất. Cô đang giữ toàn bộ sự sống của anh trên mặt nước.

Cảm giác bồng bềnh vô trọng lực đó thật kỳ lạ. Nỗi sợ hãi đã bị sự an toàn áp chế. Nhưng cùng lúc đó, sự an toàn lại bị sự gần gũi vượt quá mức cần thiết làm cho bối rối.

“Tốt lắm. Anh đang nổi rất tốt,” Hạ An thì thầm, giọng nói gần như một tiếng rít khe khẽ. “Đừng nghĩ gì cả. Chỉ cần lắng nghe tiếng nước. Và cảm nhận tôi đang đỡ anh.”

Anh nghe lời cô. Anh nghe tiếng nước róc rách sát tai, nghe thấy tiếng tim mình đập, và cảm nhận sự cứng rắn của cơ bụng cô đang chạm nhẹ vào lưng anh, vì cô phải ghìm cơ thể để giữ anh nổi.

Đó là một khoảnh khắc của sự phó mặc và phụ thuộc. Anh hoàn toàn bị cô kiểm soát.

Vài phút trôi qua. Sự tĩnh lặng trở nên quá mức. Không còn là bài tập nữa, mà là một sự ngâm mình trong cảm xúc. Quang Minh không còn cảm thấy lạnh nữa. Thay vào đó, anh cảm thấy nóng.

Anh đột ngột mở mắt. Anh biết anh cần kết thúc khoảnh khắc này ngay lập tức trước khi anh thốt ra một điều gì đó điên rồ.

“Tôi… tôi cảm ơn cô,” anh nói, nhanh chóng đứng dậy, phá vỡ sự cân bằng và lùi ra xa.

Hạ An không thay đổi biểu cảm. Cô nhẹ nhàng rút tay về. Dường như cô chưa bao giờ nhận ra sự hỗn loạn cảm xúc vừa diễn ra.

“Tốt. Bây giờ anh đã biết cảm giác tin tưởng vào nước. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu với động tác chân. Anh nên đi thay đồ. Cảm ơn anh đã tập luyện chăm chỉ.”

Khi Quang Minh vội vã rời đi, anh không nhận ra rằng, dù đã làm giảm được nỗi sợ nước, anh lại bắt đầu chìm đắm trong một loại cảm xúc mới mẻ, cấm kỵ và nguy hiểm hơn rất nhiều. Anh đã học được cách tin tưởng vào Hạ An. Và đó chính là khởi đầu của mọi rắc rối.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×