Buổi học tiếp theo, Quang Minh cố gắng hành động như không có chuyện gì xảy ra. Anh giữ thái độ nghiêm túc và tập trung, dù trong lòng anh ngập tràn sự đồng cảm đối với Hạ An. Anh không nhắc đến sự cố tối hôm trước, và cô cũng giữ vẻ mặt chuyên nghiệp thường thấy.
Họ đang luyện tập động tác phối hợp tay và chân lần đầu tiên. Đây là bước khó nhất, vì nó đòi hỏi sự đồng bộ giữa ba yếu tố: thả lỏng, hít thở và chuyển động.
“Anh đang đá chân quá gấp. Và khi anh xoay người để thở, anh bị chìm vai,” Hạ An hướng dẫn. “Hãy thử lại. Lần này tôi sẽ bơi cùng anh để anh cảm nhận nhịp điệu.”
Hạ An bơi song song với anh. Cô bơi chậm, đều đặn, cơ thể cô lướt qua nước với sự duyên dáng tự nhiên. Quang Minh cố gắng bắt kịp nhịp điệu của cô. Sự gần gũi trong lúc bơi khiến anh tập trung cao độ, nhưng đồng thời cũng làm anh căng thẳng.
Sau vài vòng, Quang Minh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Anh đã cố gắng quá sức để gây ấn tượng với cô.
“Tốt hơn rồi, anh Quang Minh. Nghỉ một chút,” Hạ An nói khi họ chạm vào thành hồ.
Quang Minh cố gắng thở dốc. Anh dựa vào thành hồ, cảm thấy một cơn choáng váng đột ngột ập đến. Có lẽ do anh đã bỏ bữa trưa vì làm việc quá sức, cộng thêm sự mệt mỏi vì bài tập và sự căng thẳng cảm xúc kéo dài.
“Anh sao vậy?” Hạ An nhận ra sự khác lạ ngay lập tức. Cô bơi sát lại gần, đôi mắt cô lộ rõ sự lo lắng.
“Tôi… hơi chóng mặt,” Quang Minh lẩm bẩm, cố gắng mỉm cười trấn an. Nhưng ngay sau đó, mọi thứ quay cuồng. Tay anh tuột khỏi thành hồ.
Hạ An phản ứng ngay lập tức. Cô dùng cả hai tay ôm lấy vai anh, giữ anh đứng vững. Sự tiếp xúc lần này không phải là hướng dẫn, mà là hỗ trợ y tế.
“Anh bị hạ đường huyết hoặc kiệt sức. Lên bờ ngay.” Cô nói một cách dứt khoát.
Hạ An không để anh tự làm. Cô vòng tay qua thắt lưng anh, gần như ôm lấy anh, và gần như một mình kéo anh lên khỏi hồ bơi. Toàn bộ cơ thể Quang Minh đổ dồn vào cô trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Anh cảm nhận được sức mạnh đáng kinh ngạc từ cô, và cả hơi ấm cơ thể cô áp sát vào da anh.
Khi đã lên bờ, Hạ An đỡ anh nằm xuống ghế dài, nhanh chóng lấy một chiếc khăn tắm khô, dày, quấn quanh anh.
“Anh ngồi yên đây. Tôi đi lấy nước đường và chườm lạnh.”
Quang Minh nằm đó, hơi run rẩy, nhìn theo bóng lưng cô. Cô di chuyển nhanh nhẹn, không còn là giáo viên, mà là người chăm sóc.
Hạ An quay lại với một chai nước và một túi chườm lạnh. Cô đưa chai nước cho anh: “Uống từ từ. Anh bị hạ đường huyết.”
Sau đó, cô ngồi xuống mép ghế, đặt túi chườm lạnh lên trán anh và dùng tay kia nắm lấy cổ tay anh, giữ ngón tay trên mạch đập của anh.
Cái chạm này hoàn toàn khác. Nó không phải là điều chỉnh tư thế hay kéo anh khỏi chỗ chết. Đó là sự chăm sóc cá nhân, hoàn toàn không chuyên nghiệp. Bàn tay cô, vốn lạnh lẽo vì nước hồ, giờ đây lại mang hơi ấm và sự lo lắng.
Quang Minh nhìn thẳng vào cô. Anh thấy sự lo lắng không thể che giấu trong đôi mắt cô. Sự quan tâm của cô là thật.
“Cô Hạ… tôi không sao. Cô không cần phải…”
“Im lặng,” cô cắt lời anh, giọng cô dịu xuống nhưng vẫn mang tính mệnh lệnh. “Anh đang là bệnh nhân của tôi, không phải học viên. Mạch anh hơi nhanh. Anh kiệt sức rồi.”
Khoảnh khắc đó, Quang Minh cảm thấy một cơn sốt không phải vì kiệt sức, mà vì sự gần gũi này. Đầu anh tựa vào khăn, cảm nhận sự lạnh lẽo dịu mát của túi chườm. Cổ tay anh bị giữ lại, cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay cô. Anh đã thấy sự yếu đuối của cô, và giờ anh đang thấy tình người của cô.
“Cảm ơn cô, Hạ An,” anh nói khẽ, mệt mỏi nhưng chân thành.
Cô vẫn giữ cổ tay anh, mắt nhìn chăm chú vào mạch đập. Sau vài phút, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Mạch đã ổn định hơn. Tôi nghĩ anh nên về. Tôi sẽ gọi taxi cho anh.” Cô bắt đầu đứng dậy.
“Khoan đã,” Quang Minh giữ tay cô lại. Lần này, anh chủ động nắm lấy bàn tay cô. “Cô không cần phải che giấu. Tôi thấy cô lo lắng. Tôi thấy cô quan tâm.”
Hạ An nhìn vào tay anh, rồi nhìn vào mắt anh. Gương mặt cô ửng hồng. Sự chuyên nghiệp cuối cùng cũng sụp đổ.
“Đúng vậy. Tôi lo lắng,” cô thừa nhận, giọng cô nhỏ như tiếng thì thầm. “Anh là… học viên của tôi. Tôi không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với anh.”
“Và nếu tôi không phải là học viên của cô?” anh hỏi, cố ý đẩy ranh giới.
Hạ An ngập ngừng. Cô không trả lời câu hỏi đó, chỉ nhẹ nhàng rút tay ra.
“Tôi vẫn sẽ lo lắng. Bây giờ, hãy đứng dậy. Tôi sẽ đợi anh thay đồ và đưa anh ra xe.”
Khi Quang Minh đứng dậy, anh cảm thấy cơ thể đã ổn định hơn. Anh quay lại nhìn Hạ An. Cô đã lấy lại được vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt cô vẫn mang một sự mềm mại khác thường.
Anh biết, cái chạm này, sự chăm sóc ngoài giờ này, đã khắc một dấu ấn sâu sắc hơn bất cứ bài tập bơi lội nào. Nó đã mở ra cánh cửa dẫn đến sự thân mật cảm xúc, một cánh cửa mà cả hai đều biết, một khi đã mở ra, rất khó để đóng lại.