Quang Minh có một cuộc họp khẩn với đối tác vào tối hôm sau, nên anh đã báo với Hạ An anh sẽ không thể đến buổi học. Tuy nhiên, cuộc họp kết thúc sớm hơn dự kiến. Lúc đó là khoảng 8 giờ tối. Anh lái xe qua khu vực câu lạc bộ bơi lội, và một ý nghĩ bất chợt nảy ra.
Anh đỗ xe lại. Anh không vào khu vực hồ bơi chính, chỉ đi bộ dọc theo con đường nhỏ dẫn đến phía sau khu kỹ thuật, nơi có một cửa sổ nhỏ nhìn vào khu vực hồ bơi. Anh biết cô thường có ca làm việc đến tối muộn. Anh chỉ muốn nhìn thoáng qua để trấn an mình rằng cô vẫn ổn sau khoảnh khắc hoảng loạn hôm trước.
Hồ bơi chính đã tắt hết đèn pha công suất lớn, chỉ còn lại những ánh sáng vàng dịu nhẹ từ đèn chiếu dưới nước. Khu vực này tĩnh lặng và thanh bình một cách kỳ lạ.
Và rồi, anh thấy cô.
Hạ An không mặc đồ bơi. Cô mặc một chiếc áo thun rộng rãi màu xám và quần thể thao, ngồi co ro trên một chiếc ghế xếp nhựa đặt cạnh mép hồ bơi. Cô không làm gì cả. Cô chỉ ngâm đôi chân trần của mình xuống mặt nước, và nhìn chằm chằm vào ánh đèn hắt lên từ đáy hồ.
Cô không còn là cô giáo nghiêm nghị, chuyên nghiệp nữa. Cô chỉ là một người phụ nữ cô độc trong bóng tối, được bao quanh bởi hơi nước ấm áp và sự im lặng.
Quang Minh nín thở, đứng nép mình sau một hàng cây cảnh. Anh cảm thấy như mình đang nhìn thấy một bí mật mà cô không bao giờ muốn ai biết. Đó là khoảnh khắc cô trút bỏ mọi rào cản.
Cô khẽ nhấc tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt nước, tạo ra những gợn sóng lăn tăn và làm biến dạng ánh sáng đèn. Cô làm điều đó một cách chậm rãi, gần như là vuốt ve mặt hồ. Trong cử chỉ đó, không có sự sợ hãi, không có sự hối tiếc, chỉ có một sự kết nối dịu dàng và cô đơn đến nao lòng.
Đột nhiên, cô lấy tay che mặt, khẽ cúi đầu xuống. Dù không nghe thấy tiếng khóc, nhưng Quang Minh biết cô đang đau khổ. Cô đang đối diện với những gì cô đã chôn vùi – nỗi đau bị cấm đoán khỏi thứ cô yêu nhất.
Anh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn bước ra, muốn nói với cô rằng anh biết, rằng cô không đơn độc. Nhưng một phần lý trí níu anh lại. Anh không có quyền phá vỡ khoảnh khắc riêng tư này. Sự an ủi của anh lúc này sẽ chỉ là sự xâm phạm.
Anh đứng đó, lặng lẽ chia sẻ nỗi buồn cùng cô qua lớp cửa kính và bóng đêm.
Sau một vài phút, Hạ An lấy tay lau mặt. Cô đứng dậy, từ từ rút chân khỏi mặt nước, nơi đó để lại hai gợn sóng nhỏ và sau đó mặt nước lại phẳng lặng như chưa hề có sự hiện diện của cô. Cô khoác chiếc khăn tắm lên vai, nhìn lần cuối vào mặt hồ, và bước đi về phía phòng thay đồ của nhân viên.
Quang Minh chờ cho đến khi đèn trong phòng thay đồ tắt hẳn. Anh mới dám bước ra khỏi nơi ẩn nấp. Anh đi tới mép hồ, đứng ở chính xác nơi cô vừa ngồi.
Anh nhìn xuống, và nhận ra nước hồ vẫn còn hơi ấm áp. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi clo và bạc hà thoang thoảng còn vương lại trong không khí.
Anh biết, cô đã đến đây sau giờ làm để tìm kiếm sự an ủi. Hồ bơi là nhà tù của cô, nhưng nó cũng là nơi trú ẩn duy nhất của cô. Cô sợ nó, nhưng cô không thể sống thiếu nó.
Quang Minh nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay mình lên mép hồ, nơi bàn chân cô vừa chạm vào. Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo của gạch men và sự ấm áp của hơi nước. Anh cảm thấy một sự kết nối vô hình, không phải bằng sự tiếp xúc thể xác, mà bằng sự thấu hiểu nỗi cô đơn của nhau.
Anh chợt nhớ lại khoảnh khắc nắm tay ngày hôm trước. Cái nắm tay đó không chỉ là sự an toàn vật lý; đó là sự an ủi cảm xúc. Và chính lúc này, anh nhận ra sự phát triển cảm xúc của mình không còn dừng lại ở sự hấp dẫn nữa.
Tôi muốn cô ấy hạnh phúc. Ý nghĩ đó đến một cách tự nhiên và mạnh mẽ.
Anh không muốn cô chỉ là cô giáo dạy bơi của anh. Anh muốn trở thành điểm tựa của cô, để cô có thể thả lỏng và tin tưởng, không chỉ trong nước, mà còn trong cuộc sống.
Quang Minh quyết định sẽ không nói cho Hạ An biết về những gì anh vừa thấy. Nhưng anh sẽ mang theo hình ảnh đó – hình ảnh một người phụ nữ bị tổn thương – vào buổi học tiếp theo. Anh sẽ phải kiên nhẫn hơn, nhẹ nhàng hơn, và tìm cách chữa lành cô, dù điều đó có thể đồng nghĩa với việc anh phải mạo hiểm trái tim mình.
Anh rời khỏi câu lạc bộ, mang theo sự tĩnh lặng của hồ bơi đêm và quyết tâm mới mẻ của một người đàn ông đã trót yêu một bí mật.