Sáng hôm sau.
An Ninh không đến Trì Thị.
Thay vào đó, cô xuất hiện tại một tòa soạn báo mạng lớn, mang theo một ổ cứng chứa dữ liệu mà không một ai dám công khai – bằng chứng rửa tiền, thao túng và làm giả tài sản của Thẩm Hồi, dưới sự tiếp tay gián tiếp của quỹ Đông Á.
Quyết định mạo hiểm
“Tôi sẽ không tiếp tục làm kẻ theo sau.”
“Tôi muốn tự mình kéo mặt nạ của chúng xuống.”
An Ninh nói thẳng với trưởng ban điều tra tài chính của tòa soạn, một người đàn ông ngoài 40 từng bị Trì Thị "gác bài" khi đụng đến thế lực ngầm.
Người đó nhìn cô, nhướng mày:
“Cô biết nếu công khai, cô có thể bị thủ tiêu bất cứ lúc nào không?”
An Ninh siết chặt tay.
“Tôi biết. Nhưng có những điều… nếu không làm ngay, tôi sẽ không còn cơ hội sống sót để làm sau này.”
Trong khi đó – tại Trì Thị
Trì Mặc nhìn bảng tin trên điện thoại, mặt lạnh như băng.
An Ninh không thông báo với hắn. Cô tự hành động. Tự tung ra dữ liệu mà hai người đã thu thập suốt nhiều tuần.
Đó là đòn trí mạng. Nhưng là đòn hắn chưa cho phép tung ra.
Thư ký bước vào, dè dặt:
“Tổng giám đốc, giới truyền thông đang yêu cầu phản hồi chính thức từ Trì Thị. Họ cho rằng công ty anh là bên cung cấp thông tin.”
Trì Mặc không nói gì.
Một lúc sau, hắn chỉ thở dài một hơi:
“An Ninh… cô đang chơi một ván nguy hiểm.”
Tối cùng ngày – Căn hộ An Ninh
Tiếng gõ cửa vang lên giữa đêm.
Cô biết là ai. Cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Trì Mặc bước vào, không nói lời nào, đặt điện thoại lên bàn – màn hình hiện đầy các bài báo, tiêu đề giật tít:
“Thẩm Hồi bị phanh phui quỹ đen!”
“Quỹ Đông Á lộ mặt thật – liệu ai là người đứng sau?”
“Một nữ cố vấn bí ẩn gây chấn động giới đầu tư.”
An Ninh khoanh tay đứng đối diện hắn, giọng điềm đạm:
“Tôi không xin phép anh. Tôi biết.”
“Nhưng Trì Mặc, chúng ta không thể mãi chờ đợi. Bọn họ sẽ ra tay trước.”
Trì Mặc im lặng, ánh mắt sắc như dao:
“Cô nghĩ một bài báo có thể khiến hệ thống đen đó sụp đổ?”
“Không. Nhưng đó là phát súng báo hiệu,” An Ninh đáp, “Nếu cứ âm thầm mà không ai ngoài chúng ta biết, thì đến khi chúng ta ngã xuống cũng chẳng có ai hiểu chuyện gì xảy ra.”
Một khoảng lặng dài giữa hai người.
Cuối cùng, Trì Mặc tiến lại gần, ánh mắt dịu xuống:
“Cô biết hành động này khiến cô bị theo dõi, bị đưa vào danh sách thủ tiêu rồi chứ?”
“Tôi biết.”
“Vậy tại sao vẫn làm?”
An Ninh nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vì tôi không còn gì để mất.”
Một cuộc gọi bí ẩn lúc nửa đêm
Khi Trì Mặc đã rời khỏi, An Ninh nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông lạ, giọng trầm và đầy sức ép:
“Cô chơi giỏi đấy, An Ninh. Nhưng cô vừa động vào thứ không nên động.”
“Rút lui đi, nếu cô vẫn muốn sống đến ngày mai.”
Cô không đáp. Chỉ lạnh lùng cúp máy.
Ngay lúc ấy, tiếng thông báo từ hệ thống an ninh căn hộ vang lên – có người đột nhập tầng hầm để xe.
An Ninh siết chặt điện thoại, ánh mắt băng giá.
Trò chơi… đã chính thức bước sang ván tiếp theo.
Cuối chương
Trên sân thượng một tòa nhà khác, Trì Mặc đứng nhìn thành phố.
Hắn nhấn điện thoại gọi cho một người:
“Kích hoạt kế hoạch B. Bảo vệ An Ninh, nhưng tuyệt đối không để cô ấy biết.”
“Và nếu cô ấy có lỡ làm điều dại dột…”
“…hãy nhớ rằng tôi là người duy nhất được quyền trừng phạt cô ấy.”
Ánh mắt hắn thoáng lóe lên một cảm xúc lạ lẫm: không chỉ là giận, không chỉ là lo, mà là... sợ mất.