Sáng hôm sau, Linh đến lớp sớm hơn mọi ngày. Không khí vẫn còn se lạnh, những đốm sương mỏng lấp lánh trên tán cây ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai xuyên qua kính chiếu vào lớp học, tạo nên một khung cảnh vừa tĩnh lặng vừa dịu dàng. Linh cẩn thận mở cặp, chuẩn bị sách vở, rồi liếc nhìn xung quanh, tim vẫn còn hồi hộp sau ngày đầu tiên.
Khi giáo viên bước vào lớp và thông báo về việc xếp chỗ ngồi, Linh cảm thấy vừa hồi hộp vừa lo lắng. “Bạn Linh, ngồi cùng bàn với Huy nhé.” Giọng cô giáo vừa dứt, Linh cảm giác tim mình như nhảy lên. Bước chân cô hơi chậm rãi, đôi tay khẽ run khi kéo ghế ngồi cạnh Huy.
Huy đã ngồi sẵn, ánh mắt cậu liếc sang Linh, nụ cười thoáng hiện trên môi. “Chào buổi sáng,” cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ khiến Linh đỏ mặt. “Chào… buổi sáng,” cô đáp lại, tiếng nói lúng túng, tim đập nhanh.
Buổi học bắt đầu, nhưng hai người dường như không thể tập trung hoàn toàn. Mỗi khi Huy đưa tay chỉ bài, ánh mắt họ vô tình chạm nhau. Linh cảm thấy một cảm giác vừa lạ vừa ấm áp lan tỏa, trái tim rung lên như muốn nói điều gì đó mà cô chưa dám thốt ra. Huy cũng không giấu được sự tò mò và thích thú khi quan sát cách Linh chăm chú viết bài, thỉnh thoảng nở nụ cười nhỏ đầy tinh nghịch.
Giữa tiết học, Linh làm rơi bút. Huy nhanh nhẹn nhặt lên đưa cho cô, ánh mắt lúng túng nhưng ấm áp. “Cảm ơn,” Linh khẽ nói, vừa cười vừa cúi đầu. Sự vụng về và e dè của cả hai khiến không khí xung quanh trở nên vừa ngại ngùng vừa dễ thương.
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, Linh và Huy cùng nhau bước ra sân. Họ đi cạnh nhau, trò chuyện những câu nhỏ nhặt, từ sở thích học tập đến những điều vui trong ngày đầu tiên. Dù lời nói vụng về, nhưng mỗi câu chuyện, mỗi ánh mắt trao nhau, đều khiến trái tim hai người thêm gần gũi.
Ngày mới trôi qua trong sự bỡ ngỡ, những phút giây lúng túng nhưng đầy thân thiện đã giúp Linh và Huy dần quen với nhau. Cảm giác xa lạ ban đầu nhường chỗ cho sự ấm áp nhẹ nhàng, mở đầu cho một tình bạn – và có lẽ là tình cảm – đang nảy mầm, giữa những ngày đông giá rét nhưng đầy hi vọng.