gió đông và những ngày rung động

Chương 3: Buổi học văn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng mùa đông len lỏi qua lớp cửa sổ, chiếu những vệt sáng ấm áp lên bàn học. Không khí lạnh ngoài trời dường như nhường chỗ cho sự yên ả và tập trung trong lớp học. Linh cẩn thận mở sách vở, tim vẫn còn nhịp lo lắng từ ngày đầu tiên, nhưng giờ đây cô cảm thấy có chút quen thuộc khi nhìn thấy Huy đang ngồi bên cạnh, ánh mắt cậu lấp lánh sự tò mò.

Tiết học văn bắt đầu với yêu cầu viết một đoạn văn ngắn dựa trên đề tài “Một kỷ niệm mùa đông”. Linh hít một hơi thật sâu, bút trên tay chậm rãi lướt trên trang giấy. Những ký ức về những buổi sáng mùa đông trong sân trường cũ, mùi bánh mì nóng hổi, tiếng cười rộn rã của bạn bè… tất cả hiện lên trong tâm trí cô. Cô viết không chỉ bằng ngôn từ, mà bằng cảm xúc, khiến từng câu từng chữ đều tràn đầy hình ảnh sống động.

Huy nhìn Linh chăm chú. Cậu vốn chỉ nghĩ hôm nay sẽ là một buổi học bình thường, nhưng khi đọc những dòng chữ đầu tiên của Linh, cậu không thể rời mắt. Cách cô mô tả những cơn gió lạnh len qua mái tóc, cách cô kể về cảm giác ấm áp khi được che chở trong vòng tay gia đình, khiến Huy ngạc nhiên và thích thú. “Cô ấy viết hay quá…”, Huy lẩm bẩm trong lòng, ánh mắt dường như muốn khẳng định sự ngạc nhiên ấy.

Tiết học trôi qua, thầy giáo đi đến từng bàn, đọc lướt qua bài viết của học sinh. Khi dừng lại bên bàn Linh, thầy nở nụ cười hài lòng. “Bài viết rất giàu cảm xúc, Linh. Cô thể hiện được không chỉ kỹ năng ngôn từ mà còn cả trái tim của mình.” Linh khẽ đỏ mặt, cúi đầu cám ơn. Huy thì nhìn cô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa trân trọng, cười khẽ: “Mình không ngờ Linh viết hay đến vậy.”

Khoảnh khắc ấy, Linh cảm thấy tim mình nhói lên một cảm giác ấm áp. Cô vừa vui vì được thầy khen, vừa lúng túng khi nhận được ánh mắt chú ý của Huy. Cả hai im lặng một lúc, nhưng trong im lặng đó, sự hiểu nhau dường như đang nảy mầm. Không cần lời nói nhiều, chỉ là những ánh mắt, những nụ cười e ấp, đã tạo nên một kết nối đặc biệt.

Khi tiết học kết thúc, Linh gấp vở cẩn thận, Huy nhấc bút lên hỏi: “Cậu có muốn cùng mình trao đổi thêm về bài viết không?” Linh hơi ngập ngừng nhưng nụ cười trên môi đủ để Huy biết câu trả lời là có. Hai người đứng dậy cùng nhau ra khỏi lớp, bước qua hành lang dài với những ánh nắng ban mai dịu nhẹ. Những bước chân song song, những câu chuyện nhỏ nhặt về văn học, về mùa đông, đã làm cho khoảng cách ban đầu dần được xóa nhòa.

Ngày hôm ấy kết thúc với cảm giác ngọt ngào và một chút rung động không tên. Linh nhận ra rằng, bên cạnh những lời khen và niềm vui trong việc viết, điều làm cô ấm lòng nhất chính là sự quan tâm và ánh mắt dõi theo từ Huy – cậu bạn vô tình trở thành người đặc biệt giữa những ngày đông lạnh giá.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×