Chiều hôm đó, tiết học công nghệ thông tin đang diễn ra. Linh chăm chú ngồi trước màn hình, nhưng máy tính của cô bất ngờ bị treo, tất cả bài tập chưa kịp lưu dường như biến mất trong nháy mắt. Cô lúng túng, nhịp tim đập nhanh vì vừa bối rối vừa sợ bị trễ bài.
Huy, ngồi cạnh, nhanh chóng nhận ra sự cố. “Cậu gặp vấn đề à? Để tớ xem nhé.” Ánh mắt cậu đầy quan tâm, giọng nói dịu dàng làm Linh bớt căng thẳng. Cô gật đầu, ánh mắt có chút ngại ngùng: “Cảm ơn cậu… Mình không biết phải làm sao.”
Huy nghiêng người, khéo léo quan sát màn hình của Linh, bắt đầu thao tác. Linh đứng bên cạnh, nhìn cậu tập trung, thấy sự tự tin và điềm tĩnh lan tỏa từ Huy khiến cô cảm thấy yên tâm. Trong lúc chờ đợi, cả hai bắt đầu trò chuyện nhỏ, về bài tập, về giáo viên, thậm chí những câu chuyện vụn vặt về mùa đông. Linh bất ngờ nhận ra rằng, dù là những câu chuyện nhỏ nhưng khi chia sẻ với Huy, cô cảm thấy thoải mái và ấm áp.
Chỉ sau vài phút, Huy nhấn Enter, máy tính của Linh hoạt động trở lại. “Xong rồi, cậu thử lưu lại xem?” Cậu hỏi, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Linh mỉm cười, tay run run nhấn lưu, tim bỗng nhói lên vì biết rằng nếu không có Huy, cô sẽ phải vật lộn một mình với sự cố này. “Cảm ơn cậu thật nhiều, Huy. Nếu không có cậu, mình chắc… sẽ lo lắm.”
Huy cười nhẹ, ánh mắt tinh nghịch nhưng cũng đầy chân thành: “Không sao, tớ chỉ giúp thôi mà. Nhưng lần sau nhớ lưu bài sớm hơn nhé, đừng để máy tính làm phiền nữa.” Linh cười khẽ, cảm giác gần gũi và an toàn lan tỏa trong cô. Khoảnh khắc giản dị nhưng đặc biệt ấy khiến trái tim Linh ấm áp hơn cả cái lạnh ngoài cửa sổ.
Sau tiết học, hai người cùng nhau dọn bàn, trò chuyện rôm rả về những lỗi thường gặp trên máy tính và những mẹo học tập. Linh nhận ra rằng, những hành động nhỏ như giúp nhau sửa bài, hay những lời khích lệ, đôi khi lại tạo nên kết nối sâu sắc hơn cả những lời nói dài dòng.
Buổi chiều mùa đông dần tắt nắng, ánh sáng mờ ảo chiếu qua cửa sổ lớp học. Linh bước ra ngoài, nhìn Huy đứng cạnh, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp và nhẹ nhõm. Cô biết rằng giữa mùa đông giá lạnh, không chỉ có nắng hay lửa sưởi làm con người ta ấm áp, mà còn là những hành động quan tâm giản dị, những cử chỉ chân thành từ những người xung quanh.
Ngày hôm ấy khép lại, nhưng Linh sẽ nhớ mãi khoảnh khắc Huy giúp cô sửa bài, nụ cười và ánh mắt ân cần của cậu – những dấu ấn nhỏ bé nhưng đủ để trái tim cô rung động giữa mùa đông lạnh giá.