gió đông và những ngày rung động

Chương 6: Tập thể thao mùa đông


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, sân trường phủ một lớp sương mỏng, những cơn gió lạnh len qua từng kẽ áo, nhắc nhở mọi người rằng mùa đông vẫn còn khá gay gắt. Tiết thể dục hôm nay được tổ chức ngoài sân, và tất cả học sinh được yêu cầu tham gia các trò chơi vận động nhẹ để rèn sức khỏe. Linh vừa bước ra sân, vừa siết chặt cổ áo, cảm thấy vừa hồi hộp vừa háo hức.

Huy đã đứng sẵn cùng nhóm bạn, ánh mắt cậu tìm đến Linh ngay khi cô xuất hiện. Khi Linh tiến lại gần, Huy vẫy tay: “Cậu đi cùng nhóm tớ nhé, sẽ vui lắm!” Linh gật đầu, tim vừa lo lắng vừa háo hức. Cảm giác được cùng Huy tham gia trò chơi khiến cô thấy mùa đông bớt lạnh hẳn.

Trò chơi hôm nay là chạy tiếp sức, yêu cầu mỗi đội phải phối hợp nhịp nhàng. Linh hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng tham gia. Cả nhóm vừa chạy vừa hò reo, tiếng cười vang khắp sân, hòa cùng hơi thở lạnh và ánh nắng mùa đông nhạt nhòa. Huy chạy cạnh Linh, cổ vũ cô: “Cố lên, Linh! Cậu làm được mà!” Tiếng động viên ấy khiến Linh đỏ mặt, nhưng đồng thời cảm thấy dường như có thêm sức mạnh.

Khi tới lượt Linh nhận gậy tiếp sức, Huy trao gậy cho cô một cách cẩn thận, ánh mắt ấm áp. Linh nắm lấy gậy, tim đập nhanh nhưng lại thấy tự tin hơn nhờ sự khích lệ của Huy. Cô chạy, bước chân nhịp nhàng, cảm giác mọi lo lắng ban đầu dần tan biến. Huy chạy sát bên, cổ vũ và khen ngợi cô từng chút một, tạo nên một không khí vừa năng động vừa gần gũi.

Sau những vòng chạy, cả nhóm dừng lại, thở hổn hển nhưng vẫn cười vang. Linh nhìn Huy, đôi mắt long lanh: “Cảm ơn cậu, hôm nay vui thật.” Huy cười, ánh mắt ánh lên niềm vui: “Mình cũng vui, đặc biệt là có cậu cùng tham gia.” Những lời nói giản dị nhưng chân thành ấy khiến Linh cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, xua tan cái lạnh mùa đông ngoài trời.

Buổi tập thể thao kết thúc, nhưng Linh và Huy vẫn đi cạnh nhau, chia sẻ những câu chuyện vụn vặt về trò chơi, về những khoảnh khắc vui nhộn. Sự thân thiết dần nảy nở, không còn là những ánh mắt e dè hay câu chào lúng túng ban đầu, mà là những nụ cười tự nhiên, những cử chỉ quan tâm nhỏ bé nhưng đáng nhớ.

Ngày hôm ấy, Linh nhận ra rằng, mùa đông lạnh giá không còn đáng sợ khi bên cạnh có những người khiến trái tim ấm áp. Và Huy, với nụ cười và ánh mắt tinh nghịch nhưng đầy quan tâm, dường như đang trở thành người đặc biệt trong những ngày đầu tiên của cô ở ngôi trường mới.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×