Sau trận chiến định mệnh và khoảnh khắc bên sông dưới ánh trăng, Giang Ly và Lục Hạo tưởng chừng có thể thở phào. Nhưng nguy cơ mới nhanh chóng xuất hiện, đe dọa cả dân làng và triều đình. Một bức thư mật được đưa đến cung điện, thông báo rằng một lực lượng phản loạn khác đang chuẩn bị tiến vào vùng biên, còn những kẻ nội gián vẫn chưa bị triệt phá hoàn toàn.
Lục Hạo đọc bức thư, ánh mắt lạnh lùng, trầm tĩnh nhưng căng thẳng:
“Âm mưu này không đơn giản. Chúng đã học cách né tránh chúng ta sau trận chiến trước. Nếu không cẩn thận, dân làng và quân triều đều gặp nguy hiểm.”
Giang Ly, đang đứng cạnh anh, nhíu mày:
“Vậy chúng ta phải làm gì? Chúng ta không thể để bọn họ chiếm ưu thế.”
Lục Hạo trầm ngâm một lúc, rồi quyết định:
“Chúng ta phải chia lực lượng. Ta sẽ quay về cung chuẩn bị phản ứng, còn ngươi tiếp tục bảo vệ dân làng và giám sát các điểm quan trọng ở biên giới. Đồng thời, chúng ta phải giữ liên lạc bí mật, không để bất kỳ kẻ nào phát hiện.”
Giang Ly gật đầu, ánh mắt kiên quyết:
“Ta hiểu. Nhưng dù sao… ta vẫn lo lắng cho ngươi.”
Lục Hạo nhìn cô, ánh mắt dịu lại, giọng trầm mà ấm:
“Cũng như ta lo cho ngươi. Bên nhau hay xa cách, chúng ta đều phải tin tưởng nhau. Ngươi luôn là điểm tựa cho ta.”
Nguy cơ mới không chỉ là kẻ thù từ bên ngoài. Một số quan lại trong triều đang âm thầm liên kết với phản loạn, tạo nên mạng lưới nội gián tinh vi. Lục Hạo nhận ra rằng, nếu không cẩn thận, mọi kế hoạch sẽ bị phá vỡ ngay từ trong cung. Anh lập tức tổ chức các nhóm tình báo, giám sát từng động thái đáng ngờ, đồng thời phối hợp với Giang Ly qua các thông điệp bí mật.
Trong khi đó, Giang Ly len lỏi qua rừng núi, âm thầm bảo vệ dân làng. Cô phát hiện dấu hiệu của những kẻ nội gián trà trộn vào thị trấn nhỏ, định phá hoại và gieo rắc hoang mang. Dù nguy hiểm, cô vẫn bình tĩnh, sử dụng kỹ năng chiến đấu và chiến thuật thông minh để vô hiệu hóa từng mối nguy hiểm, đồng thời giữ sự yên bình cho dân làng.
Một đêm, khi Giang Ly đang tuần tra, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ trong rừng. Cô lập tức tấn công, nhưng nhận ra đó là một cậu bé mang thư bí mật từ Lục Hạo. Thư nhắn rằng triều đình đang phát hiện nhiều dấu hiệu nguy hiểm, và Giang Ly cần cẩn thận hơn nữa, giữ bí mật và tiếp tục theo dõi các động thái của phản loạn.
Ánh trăng chiếu qua tán lá, rọi lên khuôn mặt Giang Ly, làm lộ vẻ căng thẳng nhưng kiên định. Cô biết rằng thử thách phía trước không chỉ về sức mạnh hay trí tuệ, mà còn về lòng tin và cảm xúc. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều quan trọng, bởi bất cứ sơ hở nào cũng có thể dẫn đến thảm họa.
Lục Hạo ở cung, bên ánh nến lung linh, suy nghĩ về Giang Ly. Anh biết rằng cô đang phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng nhận ra tình cảm ngày càng lớn trong lòng. Anh tự nhủ: “Dù có bao nhiêu âm mưu, bao nhiêu nguy cơ, ta phải bảo vệ cô ấy. Bên cô ấy, ta mới thấy bình yên.”
Nguy cơ mới đang đến, nhưng Giang Ly và Lục Hạo đã sẵn sàng. Họ biết rằng, thử thách này không chỉ kiểm tra sức mạnh và chiến thuật, mà còn kiểm nghiệm niềm tin và tình cảm của hai người. Trong bóng tối và ánh trăng, giữa âm mưu và hiểm nguy, họ tiếp tục sát cánh, quyết tâm vượt qua mọi thử thách phía trước.