Đêm buông xuống, ánh trăng sáng rọi trên mặt sông lặng lẽ chảy. Sau trận chiến định mệnh, Giang Ly và Lục Hạo cùng vài tướng lĩnh trung thành dẫn dân làng về nơi an toàn. Không khí tĩnh lặng sau cơn bão bạo lực khiến mọi người đều cảm nhận được sự bình yên hiếm hoi.
Giang Ly đứng trên mạn thuyền nhỏ, tay vẫn cầm kiếm, mắt dõi theo dòng nước. Cô hít một hơi sâu, cảm nhận sự mát lạnh của gió đêm, đồng thời nghĩ về trận chiến vừa qua. Từng bước, từng chiêu, từng giọt mồ hôi, tất cả đều khiến cô nhận ra một điều – không chỉ sự hợp tác mà cả sự tin tưởng và tình cảm đang dần lớn lên trong lòng.
Lục Hạo chèo thuyền đến gần, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ nét nghiêm nghị vốn có:
“Ngươi mệt không?” – Anh hỏi, giọng trầm nhưng ẩn chứa sự quan tâm.
Giang Ly quay đầu, ánh mắt lấp lánh ánh trăng:
“Có mệt… nhưng ta ổn. Và ta biết, ngươi cũng vậy.”
Khoảnh khắc yên lặng trôi qua, chỉ còn tiếng nước vỗ nhẹ vào mạn thuyền và tiếng gió lướt qua. Trăng chiếu sáng mặt sông, phản chiếu bóng họ trên mặt nước, tạo nên một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa tĩnh lặng.
Lục Hạo ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm:
“Ta muốn nói… cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, trận chiến hôm nay sẽ không thể kết thúc như thế này. Và… ta cũng muốn nói rằng, trong suốt hành trình này, ngươi đã khiến ta tin tưởng và… tin vào bản thân mình hơn.”
Giang Ly đỏ mặt, nhưng không rời mắt khỏi anh. Cô nhấc tay, đặt nhẹ lên vai Lục Hạo:
“Ta cũng vậy. Khi có ngươi bên cạnh, ta cảm thấy mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn. Không chỉ trong chiến đấu, mà cả trong trái tim.”
Lục Hạo cúi người, ánh mắt chạm vào đôi mắt cô. Trong khoảnh khắc ấy, hai trái tim dường như đồng nhịp, cùng thở, cùng cảm nhận. Trăng sáng, sông lặng, và cả bầu không khí xung quanh như đang chứng kiến một lời hẹn ước âm thầm.
“Ngươi có muốn… cùng ta tiếp tục bước qua mọi thử thách phía trước không?” – Lục Hạo hỏi, giọng trầm mà ấm.
Giang Ly mỉm cười, ánh mắt long lanh:
“Có. Chúng ta sẽ cùng nhau, dù phía trước còn bao nhiêu nguy hiểm.”
Khoảnh khắc ấy, trăng trên sông như sáng hơn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước. Họ không cần lời hứa nào quá lớn lao, chỉ cần hiểu rằng – bên nhau, tin tưởng nhau và đồng hành qua mọi hiểm nguy đã là một lời hẹn thầm lặng nhưng bền chặt.
Dưới ánh trăng, họ cùng ngồi bên nhau, nhìn dòng sông lững lờ trôi. Không cần lời nói, không cần cử chỉ hoa mỹ, chỉ cần sự hiện diện của nhau. Giang Ly và Lục Hạo đã nhận ra rằng tình cảm vừa nhen nhóm trong trái tim giờ đã trở thành một sức mạnh, đủ để họ sát cánh bên nhau, đối mặt mọi thử thách phía trước.
Đêm ấy, ánh trăng hẹn ước không chỉ chứng kiến sự bình yên sau chiến trận, mà còn là minh chứng cho một mối tình âm thầm nhưng bền chặt, giữa nữ hiệp dũng cảm và tướng quân nghiêm nghị, giữa núi rừng và sông nước – nơi tình cảm âm thầm nở rộ, mạnh mẽ như gió núi, mây trời.