gió núi, mây trời

Chương 2: Cãi vã trên núi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù vẫn giăng giăng trên đỉnh núi, nhưng ánh nắng đầu ngày đã bắt đầu len lỏi qua những tán cây rậm rạp. Giang Ly bước đi nhẹ nhàng trên những tảng đá ẩm ướt, đôi mắt luôn quan sát xung quanh. Cô biết rằng kẻ xấu không chỉ xuất hiện một lần, và họ luôn rình rập ở những khe núi, hang sâu.

Không xa, Lục Hạo cũng đang theo dõi từng chuyển động của cô từ phía mỏm đá cao hơn. Dù muốn giữ khoảng cách, nhưng anh vẫn quan sát sát sao, bởi anh biết rằng ở vùng núi này, một sai sót nhỏ cũng có thể gây nguy hại đến tính mạng.

Khi Giang Ly tiến gần một khe suối, một nhóm cướp núi bất ngờ xuất hiện, chĩa mũi giáo về phía cô. Không chút chần chừ, cô xoay người, thanh kiếm lấp lánh trong ánh nắng, tung ra một nhát nhanh như chớp. Cướp núi kinh hãi, nhưng vẫn đông hơn, khiến tình hình trở nên căng thẳng.

Lục Hạo lập tức nhảy xuống, gươm lấp lánh, chém một đường thẳng, hạ gục kẻ cản đường. Anh nhìn Giang Ly, giọng trầm nhưng nghiêm khắc:

“Ngươi không nên tự ý hành động ở đây! Nếu xảy ra chuyện, ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Giang Ly nhướng mày, ánh mắt vẫn sáng ngời:

“Ta không phải kẻ cần ai bảo vệ. Nếu người muốn chỉ dẫn, hãy theo cách của ta, đừng ra lệnh.”

Họ đứng đối diện nhau, vừa hợp tác vừa tranh luận. Một bên là nữ hiệp kiêu hãnh, một bên là tướng quân lạnh lùng, cả hai cùng chiến đấu nhưng vẫn bất đồng quan điểm. Không khí căng như dây cung, nhưng cũng xuất hiện một sự ngưỡng mộ thầm lặng từ đôi bên.

Sau khi hạ hết bọn cướp, Giang Ly lau mồ hôi, vẫn tỏ ra kiên quyết:

“Ta không cần người cứu. Ta chỉ muốn hợp tác nếu cần thiết, còn lại, hãy để ta tự lo.”

Lục Hạo hít một hơi, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu được sự thán phục:

“Ngươi quả nhiên không hổ danh là Giang Ly. Nhưng nếu muốn sống sót ở vùng này, đôi khi phải nghe lời ta.”

Cuộc cãi vã chưa kết thúc thì một âm thanh lạ vang lên từ phía sau núi – tiếng ngựa hí, báo hiệu một nhóm người lạ đang tiến đến. Giang Ly và Lục Hạo nhìn nhau, hiểu rằng sự hợp tác bây giờ không còn là lựa chọn, mà là bắt buộc.

Họ nắm chắc tay kiếm, sát cánh bên nhau, chuẩn bị đối mặt thử thách tiếp theo. Từng cú đánh, từng bước di chuyển đều phối hợp nhịp nhàng, chứng minh rằng dù mâu thuẫn vẫn còn, nhưng sự tin tưởng bắt đầu hình thành.

Trên đỉnh núi, gió thổi mạnh, mang theo hương sương và hoa dại. Giang Ly và Lục Hạo, hai con người tưởng chừng đối lập, giờ đây đã bắt đầu học cách lắng nghe, thấu hiểu và tin tưởng nhau. Khoảnh khắc ấy, mây núi, gió rừng và ánh sáng ban mai dường như chứng kiến sự khởi đầu của một mối quan hệ vừa đối đầu vừa đầy tiềm năng cho tình cảm lãng mạn.

Cuối cùng, khi âm thanh của ngựa vang xa, họ cùng hướng về phía trước, biết rằng thử thách chỉ mới bắt đầu. Mỗi bước đi trên núi rừng đều là bài học về chiến đấu, lòng tin và sự đồng hành – những yếu tố sẽ định hình câu chuyện của họ, nơi giang hồ và triều đình giao thoa, và nơi tình yêu âm thầm nảy nở giữa sóng gió và trăng núi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×