gió núi, mây trời

Chương 3: Ánh mắt nghi kỵ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau trận chiến bất ngờ trên đỉnh núi, Giang Ly và Lục Hạo cùng lui về một khe suối nhỏ để nghỉ ngơi. Dòng nước trong vắt chảy róc rách, tiếng suối như gột rửa phần nào căng thẳng trong không khí. Nhưng đôi mắt Giang Ly vẫn sắc bén, quan sát xung quanh, không hề bỏ qua những chuyển động dù là nhỏ nhất.

“Ngươi nhìn gì lâu vậy?” – Lục Hạo hỏi, giọng trầm nhưng pha chút khó chịu.

Giang Ly không thèm đáp, chỉ nhướn mày, ánh mắt vẫn dõi theo rừng núi phía xa. Anh hiểu cô, nhưng tính cách của Lục Hạo không cho phép sự thờ ơ. Anh tiến gần, giọng lạnh lùng nhưng nghiêm túc:

“Ở vùng núi này, không thể chỉ dựa vào võ công. Mắt phải tinh, tai phải nghe, nếu lơ là một giây, sẽ phải trả giá bằng mạng sống.”

Giang Ly quay lại nhìn anh, nụ cười nhếch mép, vừa khinh thường vừa thách thức:

“Ta đã sống ở rừng núi bao năm, chưa bao giờ cần ai chỉ dẫn. Còn ngươi… lại lo quá nhiều chuyện của người khác.”

Lục Hạo hít sâu, ánh mắt sắc bén hơn, dường như cố gắng thấu hiểu tính cách của cô. Trong lòng anh, có một cảm giác vừa lạ lẫm vừa kích thích – chưa bao giờ gặp một nữ nhân vừa mạnh mẽ vừa thẳng thắn như Giang Ly.

Chưa kịp nói thêm, tiếng chân ngựa vang lên từ phía núi cao. Cả hai lập tức cảnh giác, nhảy lên những tảng đá cao, quan sát. Một nhóm người lạ, mặc áo choàng màu xám, di chuyển nhanh như gió, mang theo nhiều vũ khí và dụng cụ lạ.

Giang Ly nhíu mày, nhận ra dấu hiệu quen thuộc: đây là băng nhóm đang gây rối ở vùng biên, có liên quan tới vụ án cô đang điều tra. Nhưng có điều kỳ lạ – họ di chuyển theo hướng mà Lục Hạo đã báo cáo cho triều đình, như thể biết trước nơi anh và Giang Ly xuất hiện.

“Ngươi nhìn thấy chưa?” – Lục Hạo hỏi, giọng trầm.

“Ta thấy rồi… nhưng sao họ di chuyển nhanh đến vậy? Có vẻ có người trong triều biết chuyện.” – Giang Ly nhíu mày, ánh mắt nghi ngại.

Cả hai trao đổi ánh mắt, sự nghi kỵ len lỏi. Họ chưa hoàn toàn tin tưởng nhau. Lục Hạo lo rằng Giang Ly có thể mang rắc rối do hành động tự ý. Giang Ly thì nghi ngờ Lục Hạo che giấu điều gì đó về triều đình. Mâu thuẫn nội tâm này khiến tình hình càng căng thẳng.

Đúng lúc đó, một tiếng la thất thanh vang lên từ phía núi: một người trong nhóm áo xám trượt chân, ngã xuống khe suối. Giang Ly không chần chừ, lao đến, dùng kỹ năng võ thuật cứu hắn. Lục Hạo đứng bên, quan sát, nhưng trong lòng dấy lên thắc mắc: tại sao cô lại cứu người lạ, trong khi họ có thể là mối nguy hiểm?

“Ngươi thật không biết sợ sao?” – Anh hỏi, ánh mắt nghi hoặc.

Giang Ly thở hắt ra, nắm chặt tay kiếm:

“Ta không thể để mạng người vô tội bị hại, dù là kẻ xấu. Nhưng ngươi yên tâm, ta cũng không để chúng gây rắc rối cho ngươi.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của họ chạm nhau – vừa thận trọng, vừa tò mò. Sự nghi kỵ không biến mất, nhưng bắt đầu có một chút tin tưởng ngầm nhen nhóm. Họ biết rằng nếu muốn sống sót trong rừng núi và giải quyết âm mưu giang hồ, họ phải học cách sát cánh, dù trái tim vẫn còn dè dặt.

Trên đỉnh núi, gió thổi mạnh, mang theo mùi sương rừng và hoa dại. Giang Ly và Lục Hạo đứng bên nhau, vừa cảnh giác, vừa quan sát kẻ thù. Khoảnh khắc ấy, mây núi và gió rừng như chứng kiến ánh mắt nghi kỵ dần chuyển sang sự thấu hiểu và hợp tác – tiền đề cho những tình cảm âm thầm nảy nở giữa họ.

Và từ đây, hành trình của Giang Ly và Lục Hạo bước vào giai đoạn mới – nơi họ vừa chiến đấu, vừa học cách tin tưởng, và nơi tình cảm bắt đầu len lỏi trong từng cú đánh, từng bước di chuyển trên núi rừng bao la.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×