Khi ở nhà con gái về, Bà Năm bần thần như người mất hồn, ông Năm thấy vậy hỏi:
- Bà bị sao vậy?
Bà Năm không trả lời, bà cứ ngồi ở hàng ba, ông Năm hỏi lại:
- Bà! Bà sao vậy?
Bà Năm vừa khóc vừa nói:
- Ông ơi! Thằng Thành nó bỏ mẹ con con Ngọc mấy bữa nay nó không về rồi ông.
- Bà nói gì?
- Bữa qua nó về lấy hết giấy tờ của nó đi rồi…
- Giời ơi! Sao cái nhà này hết em lại tới chị? con ơi là con.
Thắm nhẹ giọng động viên ba má chồng:
- Ba má! Ba má hãy bình tĩnh, rồi mọi chuyện sẽ có cách giải quyết mà!
Ông Năm gắt giọng:
- Giải quyết, giải quyết gì? Chuyện thằng Khánh còn đang ì xèo giờ tới con Ngọc.
Bà Năm nói:
- Tất cả là từ cái quán cà phê đó mà ra mọi chuyện, tôi đã khuyên bảo từ lúc đầu mà không đứa nào chịu nghe!
- Giờ bà nhắc thì giải quyết được gì mà nhắc! Cái thằng rể thì chỉ muốn “ngồi mát ăn bát vàng” làm như kiếm được tiền của thiên hạ là ngon.
Chuyện trong gia đình đang rối bời nên không ai để ý tới chị Hai Liễu. Trong nhà, ngoài vườn không thấy con gái đâu bà Năm hoảng hốt:
- Nhỏ Hai lại bỏ đi ra ngoài rồi, Thắm con, con chạy xe ra cổng chợ, má lên cổng nhà văn hóa ấp coi có thấy chị Hai ở đó không?
- Dạ!
Dấu chân nào đó đã đưa chị Hai Liễu đi ra tới rặng mù u mọc ven con đường đi ra quán bà Bảy ven sông. Mù u đang bắt đầu vào mùa trổ bông, có vài con ong bầu vờn trên những đọt mù u rồi bay lại gần những chùm bông trắng mướt, chị Hai Liễu ngẩng đầu nhìn chăm chú mấy con ong rồi chị cười một mình. Thắm dựng xe cách một quãng, cô bước tới gần cất tiếng gọi nhẹ:
- Chị Hai! Chị đang làm gì đó?
Hai Liễu quay lại nhìn em dâu, sau đó đưa tay lên chỉ mấy con ong bầu. Thắm cũng chỉ tay lên:
- Em hái bông cho chị nghen chị Hai.
Hai Liễu gật đầu rồi lại cười mỉm. Thắm với tay hái vài nhánh bông:
- Bông nè Hai, đẹp không? Giờ mình về nhà nha chị Hai.