gió thương thành phố

Chương 1: Ngày đầu ở công ty


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn sáng nay vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Hạ Linh đứng trước tòa nhà cao tầng của công ty PR nổi tiếng, tay cầm hồ sơ, tim đập rộn ràng. Đây là ngày đầu tiên cô bước vào một môi trường mới, nơi cô vừa mơ ước vừa e dè. Ánh sáng phản chiếu trên mặt kính tòa nhà khiến cô thoáng chốc hồi hộp, nhưng cũng đầy hứng khởi.

Bước vào sảnh, âm thanh nhộn nhịp của bàn ghế di chuyển, điện thoại reo và tiếng cười rộn rã khiến Hạ Linh vừa thích thú vừa căng thẳng. Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại vest, và bước lên thang máy. Mọi thứ đều mới mẻ, nhưng cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, tự tin.

Khi thang máy mở ra tầng công ty, ánh mắt cô chạm phải một chàng trai đang đứng trước bàn lễ tân, cúi người nhấc điện thoại. Anh cao, vóc dáng cân đối, mái tóc nâu gọn gàng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa vẻ tinh tế. Minh Kha. Người cô nghe danh nhiều lần trước khi tới đây.

"Chào em, Linh phải không?" Anh bước tới, giọng ấm, tự nhiên.

Hạ Linh khẽ gật đầu, cảm giác tim bỗng dưng nhói lên một cách khó giải thích. Cái nhìn của Minh Kha dường như không chỉ dừng lại ở bề ngoài, mà còn soi thẳng vào cô, khiến cô lúng túng nhưng đồng thời thấy một sự tò mò lạ thường trong ánh mắt ấy.

"Đúng rồi, anh là Minh Kha phải không? Thật vui được gặp anh." Cô cố gắng mỉm cười, mặc dù lòng vẫn còn lo lắng.

Anh gật đầu nhẹ, nụ cười thoáng qua khiến Hạ Linh cảm thấy môi trường mới này không quá xa lạ. "Hôm nay em sẽ cùng tôi tham gia buổi họp đầu tiên. Cứ theo tôi."

Hạ Linh đi theo Minh Kha qua hành lang dài, hai bên là các phòng ban với âm thanh bàn phím, tiếng điện thoại, và cả những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp. Mỗi bước chân đều khiến cô vừa hồi hộp vừa háo hức.

Khi bước vào phòng họp, không khí nghiêm túc của buổi họp lập tức bao trùm. Nhìn các đồng nghiệp tập trung vào màn hình, Hạ Linh cảm thấy áp lực nhưng cũng thấy mình may mắn khi được ngồi bên cạnh Minh Kha. Anh nhanh chóng giới thiệu cô với mọi người, ánh mắt vẫn dừng lại đôi lần trên cô, khiến cô cảm thấy có một sự an toàn lạ thường.

Buổi họp bắt đầu. Các dự án, kế hoạch, và mục tiêu lần lượt được trình bày. Hạ Linh lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chú, cố gắng thể hiện sự chuyên nghiệp. Minh Kha thỉnh thoảng nhìn cô, trao đổi ánh mắt, như thể đang thầm đánh giá cô. Những khoảnh khắc ấy khiến tim Hạ Linh vừa lo vừa rung lên một cách khó tả.

Cuối buổi họp, khi mọi người rời phòng, Minh Kha nhẹ nhàng nói: "Ngày đầu tiên căng thẳng đấy, nhưng em làm tốt lắm. Cố gắng giữ nhịp công việc, sẽ quen dần thôi."

Hạ Linh nở một nụ cười biết ơn, trong lòng tự nhủ rằng hôm nay không chỉ là bước đầu tiên của sự nghiệp mà còn là một khởi đầu đầy hứa hẹn cho những rung động mới mẻ, lặng lẽ đang dần len lỏi trong tim cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×