Sáng hôm sau, Hạ Linh bước vào phòng họp với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Hôm nay là buổi họp chính thức để triển khai dự án quảng cáo đầu tiên cô được giao, và không ai khác ngoài Minh Kha sẽ là đồng đội trực tiếp của cô.
Minh Kha đã đến từ trước, ngồi vào vị trí quen thuộc bên bàn lớn, tập trung lướt qua tài liệu trên máy tính. Khi ánh mắt anh chạm cô, một nụ cười nhẹ thoáng hiện, nhưng lại nhanh chóng biến mất khi anh quay lại màn hình. Hạ Linh cảm thấy tim mình bất giác đập nhanh hơn, vừa tò mò vừa có chút căng thẳng.
Cuộc họp bắt đầu. Giám đốc nêu mục tiêu chiến dịch: dự án bên sông Sài Gòn, quảng bá hình ảnh một khu resort sang trọng kết hợp với trải nghiệm nghệ thuật. Các thành viên lần lượt trình bày ý tưởng. Khi đến lượt Hạ Linh, cô hơi do dự nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trình bày kế hoạch ý tưởng mình đã chuẩn bị từ tối hôm qua.
“Ý tưởng của em khá sáng tạo, nhưng cần thực tế hơn về ngân sách và thời gian triển khai,” Minh Kha nói, giọng vừa nghiêm túc vừa có chút sắc bén. Hạ Linh khẽ giật mình, không ngờ anh sẽ nhận xét trực tiếp như vậy.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích: “Em nghĩ nếu phân chia các giai đoạn cụ thể, chúng ta có thể tối ưu chi phí mà vẫn đảm bảo hiệu quả hình ảnh.”
Minh Kha nhíu mày, nhưng ánh mắt lại mềm hơn khi nghe cô phân tích chi tiết. “Ừ, nếu làm theo cách này, có thể khả thi hơn. Nhưng em cũng cần dự trù rủi ro, tránh những chi phí phát sinh không đáng có.”
Cả phòng họp im lặng một lúc, mọi người dường như bị cuốn vào cuộc tranh luận vừa quyết liệt vừa chuyên nghiệp giữa hai người. Hạ Linh cảm nhận được sự thách thức, nhưng cũng thấy mình được tôn trọng. Anh không hề coi thường cô, mà chỉ mong cô chứng minh năng lực của mình.
Sau hơn một giờ thảo luận, Minh Kha gật đầu: “Tốt, em chuẩn bị bản chi tiết gửi tôi trước buổi khảo sát. Chúng ta sẽ cùng đi khảo sát địa điểm chiều nay.”
Hạ Linh thở phào, vừa nhẹ nhõm vừa tự hào. Cuộc họp không chỉ giúp cô hiểu rõ cách làm việc của Minh Kha, mà còn khiến cô nhận ra sự phối hợp giữa hai người có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Khi mọi người rời phòng, Minh Kha lại tiến đến gần cô, hạ giọng: “Đừng lo, em sẽ quen nhịp làm việc ở đây thôi. Và… tôi cũng muốn thấy em thành công.”
Hạ Linh khẽ mỉm cười, lòng ấm áp. Cô nhận ra rằng, trong không khí nghiêm túc của công việc, lại len lỏi một sự quan tâm tinh tế mà chỉ những ánh mắt và cử chỉ nhỏ mới có thể truyền tải. Những rung động ấy, dù lặng lẽ, đang bắt đầu chớm nở giữa nhịp sống mới mẻ nơi công ty PR sôi động này.