Trưa Sài Gòn, nắng chói chang hắt qua cửa kính văn phòng, nhưng không khí trong phòng ăn công ty lại dịu dàng và đầy sức sống. Hạ Linh cầm khay cơm đi tìm một chỗ trống. Cô vẫn chưa quen với nhịp sống công sở này, nhưng dường như mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn khi Minh Kha cũng bước vào.
Anh đứng gần quầy thức ăn, chăm chú chọn món, ánh mắt thoáng liếc cô. Hạ Linh khẽ cười, tim bỗng nhói lên một nhịp lạ. Cô hít một hơi, quyết định chọn bàn gần anh, vừa để tiện nói chuyện vừa để quan sát.
“Em ngồi đây đi, còn chỗ trống mà,” Minh Kha gật đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Hạ Linh mỉm cười, đặt khay xuống và ngồi xuống. Cả hai ăn trong im lặng một lát, chỉ thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt. Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc nhìn nhau, tim cả hai như nhói lên một cách khó tả. Những ánh nhìn vụng trộm ấy khiến đồng nghiệp xung quanh không khỏi tò mò.
“Cặp đôi mới trong công ty hả?” Một đồng nghiệp thì thầm với người bên cạnh, cười khúc khích.
Hạ Linh đỏ mặt, cúi đầu xuống khay cơm, cố gắng tập trung vào món ăn. Minh Kha nhếch mép cười, nụ cười chỉ mình cô thấy, đầy ẩn ý nhưng không quá lộ liễu.
Ăn trưa xong, Minh Kha gập giấy ăn, đưa cho cô: “Chiều nay tiếp tục dự án, em chuẩn bị ghi chú kỹ hơn nhé.”
Hạ Linh gật đầu, lòng bỗng thấy ấm áp. Không chỉ vì sự quan tâm nhỏ nhặt mà còn vì những ánh mắt, những cử chỉ rất tự nhiên nhưng lại khiến cô cảm thấy mình đặc biệt trong mắt anh.
Trong khi đó, đồng nghiệp xung quanh không ngừng bàn tán. Tin đồn nhỏ về cặp đôi “vừa hợp tác vừa có cảm tình” lan nhanh như gió, khiến Hạ Linh hơi bối rối. Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng không thể phủ nhận sự rung động lặng lẽ đang ngày càng lớn lên.
Minh Kha dường như nhận ra sự bối rối của cô, ánh mắt nhìn cô trầm lắng nhưng dịu dàng. “Đừng để những lời đồn ảnh hưởng đến công việc,” anh nói, giọng vừa nghiêm túc vừa ấm áp.
Hạ Linh khẽ mỉm cười, cảm giác tim nhói lên nhưng lại thấy an toàn. Cô nhận ra rằng, không cần những lời tỏ tình, chỉ cần những ánh mắt, những cử chỉ quan tâm nhỏ bé, cũng đủ để trái tim cô rung động.
Trưa hôm đó, giữa tiếng cười nói, tiếng đũa gõ khay và ánh nắng hắt qua cửa sổ, Hạ Linh và Minh Kha đã tạo ra một thế giới riêng – nơi chỉ có sự đồng điệu và những rung động lặng lẽ mà cả hai chưa dám thổ lộ. Và chính những khoảnh khắc nhỏ bé ấy, khiến nhịp sống công sở bỗng chốc trở nên ngọt ngào, đáng nhớ hơn bao giờ hết.