Tối về căn hộ nhỏ giữa lòng Sài Gòn, Hạ Linh đặt cặp xuống, thở dài sau một ngày dài khảo sát dự án. Tay vẫn cầm điện thoại, cô mở ứng dụng nhắn tin, định gửi một thông điệp cảm ơn đến Minh Kha vì hôm nay đã dẫn cô đi khảo sát và hướng dẫn tỉ mỉ.
Nhưng ngón tay cô khựng lại trên nút “Gửi”. Tin nhắn vừa vỏn vẹn: “Cảm ơn anh vì hôm nay. Em học được rất nhiều từ anh.” – mà sao khi nhìn lại, cô lại thấy thừa thãi và ngượng ngùng. Hạ Linh xóa đi, đặt điện thoại xuống, lòng vừa ấm áp vừa bối rối.
Trong lúc đó, Minh Kha cũng vừa về đến nhà. Anh ngồi trên ghế sofa, ánh sáng đèn phòng chiếu qua mặt bàn gỗ, điện thoại nằm trong tay. Anh cũng định nhắn cho Hạ Linh vài dòng: “Buổi khảo sát hôm nay em làm tốt. Hẹn gặp lại ngày mai.”
Nhưng rồi anh chần chừ. Một phần là vì muốn giữ khoảng cách chuyên nghiệp, phần khác là vì anh chưa quen với việc tâm trạng bị dao động bởi một đồng nghiệp. Minh Kha nhìn màn hình điện thoại, ngón tay khẽ lướt qua nút gửi, rồi lại thở dài, xóa tin nhắn.
Cả hai, ở hai nơi khác nhau, đều trải qua khoảnh khắc giống nhau: muốn nhắn điều gì đó, nhưng lại sợ lộ ra sự rung động thầm kín. Trong lòng họ, những cảm xúc lặng lẽ bắt đầu dấy lên – một nỗi thích, một sự quan tâm mà chưa một ai dám thừa nhận.
Hạ Linh nằm trên giường, ánh mắt nhìn trần nhà, tim vẫn còn nhói khi nhớ lại khoảnh khắc Minh Kha đứng cạnh cô hôm chiều, cùng nhau đo đạc, quan sát từng chi tiết dự án. Sự bình tĩnh, tinh tế và đôi lúc hơi nghiêm nghị của anh khiến cô vừa cảm phục vừa… bối rối.
Minh Kha, ở phòng bên kia, nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố rực rỡ nhưng trong lòng anh lại lặng yên. Anh nhớ đến nụ cười nhỏ của Hạ Linh khi cô chỉ ra những chi tiết anh bỏ sót. Nhớ ánh mắt chăm chú và tinh thần nghiêm túc của cô. Anh tự nhủ, nếu chỉ dừng lại ở mối quan hệ đồng nghiệp, sẽ thật phí phạm một người như cô.
Nhưng cả hai đều chưa dám thừa nhận điều đó. Tin nhắn không gửi, nỗi nhớ không nói, là cách họ giữ khoảng cách, vừa để tự bảo vệ bản thân, vừa để lặng lẽ quan sát cảm xúc đang dần lớn lên.
Trên bàn làm việc của Hạ Linh, sổ ghi chú dự án vẫn mở, những kế hoạch và ghi chú chi tiết còn chưa kịp cất lại. Cô mỉm cười một cách trầm lặng, nhận ra rằng công việc không chỉ là trách nhiệm, mà còn là cơ hội để cô tiếp xúc, để trái tim cô cảm nhận một nhịp rung lạ thường.
Ở phía xa, Minh Kha cũng vậy, mắt dõi theo thành phố qua khung cửa sổ, lòng đầy những suy nghĩ lẫn lộn. Hai người, hai không gian, cùng trải qua một cảm xúc tương đồng – sự rung động đầu tiên, thầm kín, nhưng sâu sắc, khiến ngày mới ở công ty PR sôi động kia thêm phần đáng nhớ.