gió xuân trong văn phòng

Chương 1: Ngày đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, nắng mùa xuân len lỏi qua những tán cây ngoài cửa sổ, rọi xuống mặt đường đầy nhựa đường còn vương chút sương đêm. Nữ chính, Ngọc Linh, cầm tập hồ sơ trên tay, đứng trước tòa nhà công ty startup mới nổi mà tim vừa lo lắng vừa hân hoan. Cô vừa tốt nghiệp đại học, lần đầu bước chân vào môi trường làm việc thực sự, nơi mà mọi thứ đều khác xa với những buổi thực tập an toàn hay những bài tập trên giảng đường.

Ngọc Linh thở dài một hơi, cố trấn tĩnh. “Chỉ cần hôm nay trôi qua, ngày mai sẽ dễ hơn thôi,” cô tự nhủ. Đôi giày cao gót va vào sàn hành lang tạo ra tiếng động nhịp nhàng, mỗi bước đi khiến cô cảm nhận rõ rệt sự mới mẻ, xen lẫn chút áp lực.

Khi bước vào văn phòng, Ngọc Linh lập tức bị ấn tượng bởi không gian rộng rãi, hiện đại. Bàn làm việc gọn gàng, ánh sáng tự nhiên tràn ngập, từng chiếc máy tính, tủ hồ sơ đều được sắp xếp theo một trật tự ngăn nắp. Cô đưa mắt tìm tới phòng làm việc của CEO, nơi sẽ là nơi cô phải chứng minh năng lực.

“Chào cô! Chắc là Ngọc Linh phải không?” Một giọng nữ vang lên. Ngọc Linh quay lại, và ngay lập tức nhận ra một cô gái xinh đẹp, dáng người thanh thoát, nụ cười tươi rói. Trợ lý trà xanh, như cô vừa nghe phong thanh trước đó, đang tiến tới gần.

“Vâng, em là Ngọc Linh. Rất vui được gặp chị.” Cô cố gắng mỉm cười, dù tim đập nhanh.

“Ừ, lần đầu đi làm, chắc hẳn còn bỡ ngỡ. Nhưng đừng lo, chị sẽ giúp em làm quen với mọi thứ,” trợ lý nói, giọng điệu nhẹ nhàng, thân thiện, nhưng ánh mắt như đang quan sát từng chi tiết của Ngọc Linh.

Ngọc Linh gật đầu, vừa cảm thấy ấm lòng, vừa có chút dè chừng. Cô tự nhủ phải giữ bình tĩnh, không để bị ảnh hưởng bởi sự thân thiện quá mức.

Ngay sau đó, Ngọc Linh được dẫn đến phòng CEO. Cánh cửa mở ra, và cô nhìn thấy Nam chính, CEO của công ty – một chàng trai điển trai, lịch lãm, ánh mắt nghiêm túc, toát ra khí chất lãnh đạo mạnh mẽ.

“Chào Ngọc Linh, tôi là Huy Nam. Chào mừng em đến với công ty,” anh nói, giọng ấm áp nhưng vẫn giữ khoảng cách chuyên nghiệp.

Ngọc Linh cúi đầu, hơi bối rối: “Chào anh, em rất vinh dự được làm việc tại đây.”

Huy Nam gật đầu, nụ cười khẽ nhếch, vừa đủ để thể hiện thiện cảm. Ngọc Linh cảm nhận được sự nghiêm túc và yêu cầu cao từ anh, điều này khiến cô vừa hồi hộp vừa quyết tâm.

Ngay lúc đó, trợ lý trà xanh lại xuất hiện, như thể đi theo một bước chân nào đó. Cô ấy mỉm cười, đưa tay chào: “Chào anh, chúc ngày mới tốt lành.” Giọng điệu và ánh mắt vừa thân thiện vừa tinh tế, khiến Ngọc Linh thoáng cảm thấy áp lực.

Trong giờ tiếp theo, Ngọc Linh được giới thiệu về bộ phận, các quy trình và dự án hiện tại. Trợ lý trà xanh luôn đứng gần CEO, thỉnh thoảng chen lời để nhấn mạnh một số chi tiết, khiến Ngọc Linh vừa muốn ghi nhớ mọi thứ, vừa sợ mình bỏ lỡ điều gì quan trọng.

Buổi trưa, Ngọc Linh lặng lẽ ăn sandwich tại khu vực nghỉ ngơi. Cô suy nghĩ: “Có vẻ mình sẽ phải cố gắng gấp đôi để không bị nhìn nhầm là thiếu kinh nghiệm hay kém năng lực.”

Chiều đến, Ngọc Linh chính thức ngồi vào bàn làm việc. Cô mở laptop, bắt đầu sắp xếp công việc, trong khi trợ lý trà xanh vẫn tinh tế quan sát từng cử chỉ, đôi mắt ánh lên sự tính toán không dễ nhận ra. Ngọc Linh thầm nhủ: “Mình phải cẩn thận. Đây sẽ không chỉ là thử thách về công việc, mà còn là thử thách về bản lĩnh.”

Buổi chiều kết thúc, Ngọc Linh rời công ty, tim vẫn còn đập nhanh vì những ấn tượng đầu tiên. Cô nhận ra rằng môi trường làm việc này không chỉ đòi hỏi năng lực, mà còn là sự khéo léo, tinh tế trong giao tiếp và quan sát.

Khi bước ra khỏi tòa nhà, ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt cô, như muốn nhắc nhở: “Ngày đầu tiên đã qua, những thử thách thực sự mới bắt đầu.”

Ngọc Linh thở dài một hơi, vừa căng thẳng vừa háo hức. Trong đầu cô, một câu hỏi vang lên: “Trợ lý kia, liệu sẽ là đồng minh hay trở thành đối thủ trong chặng đường sắp tới?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×