gió xuân trong văn phòng

Chương 2: Cuộc họp đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Ngọc Linh đến công ty sớm hơn mọi ngày. Cô quyết định dành thời gian chuẩn bị thật kỹ, đọc lại các tài liệu dự án, ghi chú từng chi tiết quan trọng. Hơi thở của cô hòa cùng tiếng nhạc nền nhẹ phát ra từ loa phòng làm việc, tạo ra một không gian vừa căng thẳng vừa tĩnh lặng.

“Ngọc Linh, hôm nay có cuộc họp với CEO và các trưởng phòng. Hãy chuẩn bị tinh thần,” trợ lý trà xanh xuất hiện đúng lúc, nở nụ cười thân thiện, đôi mắt long lanh nhưng sắc sảo, khiến Ngọc Linh vừa cảm thấy được hỗ trợ vừa ngầm cảnh giác.

Khi bước vào phòng họp, Ngọc Linh lập tức nhận ra không khí nghiêm túc. CEO Huy Nam đang đứng trước màn hình trình chiếu, ánh mắt dõi theo từng người tham dự. Bên cạnh anh, trợ lý trà xanh đã chuẩn bị sẵn các tài liệu, gợi ý các slide và ghi chú một cách tinh tế.

“Chào mọi người, hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về dự án marketing mới. Ngọc Linh, em sẽ trình bày phần phân tích thị trường,” Huy Nam nói, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa ấm áp, tạo ra cảm giác trân trọng năng lực của cô.

Ngọc Linh hít một hơi, đứng dậy, đưa laptop lên, ánh mắt hướng về CEO, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô bắt đầu trình bày các số liệu, phân tích đối thủ, điểm mạnh – điểm yếu, cơ hội và thách thức. Giọng cô hơi run lúc đầu, nhưng càng về sau càng ổn định nhờ sự chuẩn bị kỹ càng.

Thế nhưng, ngay khi cô vừa trình bày xong một biểu đồ quan trọng, trợ lý trà xanh khẽ cắt ngang:

“Anh Nam, có lẽ Ngọc Linh đang bỏ sót một vài chỉ số quan trọng trong phân tích đối thủ, em nghĩ mình nên bổ sung thêm dữ liệu này để rõ ràng hơn.”

Ngọc Linh khựng lại, mặt nóng lên, trong khi CEO liếc qua trợ lý rồi nhìn cô. “Vậy sao em?” Huy Nam hỏi.

Ngọc Linh cố gắng bình tĩnh, “Em đã tổng hợp dữ liệu từ ba nguồn đáng tin cậy, nhưng… nếu anh muốn, em có thể bổ sung thêm phần so sánh chi tiết hơn.”

Trợ lý trà xanh mỉm cười tinh tế, vẻ như cô ấy chỉ muốn “giúp đỡ” nhưng thực chất đã tạo ra chút nghi ngờ trong mắt CEO về năng lực của Ngọc Linh. Cô cảm thấy tim đập nhanh, nhưng cố gắng không tỏ ra bối rối.

Cuộc họp tiếp tục, Ngọc Linh trình bày thêm về chiến lược tiếp cận khách hàng, kế hoạch ngân sách, và phương án triển khai. Mỗi khi cô nói, trợ lý trà xanh lại nhẹ nhàng chen vào một câu nhận xét, khiến Ngọc Linh phải điều chỉnh cách diễn đạt, giữ bình tĩnh và mỉm cười, không để lộ sự căng thẳng.

Sau khoảng hơn một giờ, CEO Huy Nam gật đầu. “Ngọc Linh, em đã chuẩn bị khá đầy đủ. Có vài điểm cần bổ sung nhưng nhìn chung tôi đánh giá cao sự chuyên nghiệp của em.”

Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa mừng vừa căng thẳng. Cô nhận ra trò chơi tinh tế giữa năng lực và cách quan sát trong công việc. Trợ lý trà xanh ngồi bên cạnh, vẫn mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, nhưng lần này, Ngọc Linh nhận ra sự chủ động trong từng cử chỉ.

Ra về sau cuộc họp, cô bước xuống hành lang, nhìn những tờ giấy ghi chú còn vương trên bàn. Trong lòng, một quyết tâm nhen nhóm: “Phải chứng minh bản thân, không để ai làm lung lay giá trị của mình.”

Buổi chiều, khi Ngọc Linh ngồi lại bàn làm việc, kiểm tra lại các dữ liệu vừa trình bày, cô chợt nghe tiếng gọi nhẹ bên tai:

“Em làm tốt lắm, nhưng nhớ luôn chuẩn bị kỹ trước khi trình bày nhé.”

Ngọc Linh quay lại, thấy CEO Huy Nam đang nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy thiện cảm. Cô mỉm cười, tim đập nhanh, nhận ra rằng bản thân mình đã để lại ấn tượng đầu tiên quan trọng trong mắt CEO.

Trong khi đó, trợ lý trà xanh đứng phía xa, nhìn hai người với một nụ cười vừa thân thiện vừa tinh quái. Trong đầu cô ấy, một kế hoạch mới đã bắt đầu hình thành – cách để vừa giữ vị trí thân cận CEO, vừa tạo ra những tình huống khiến Ngọc Linh phải lúng túng, không ngờ rằng những toan tính này sẽ bị nữ chính quan sát tinh tế và xử lý khôn khéo.

Khi mặt trời lặn dần, Ngọc Linh rời văn phòng, ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật quyết tâm và lòng can đảm. Cô biết, mỗi ngày tới đây sẽ là một cuộc chiến vừa về năng lực, vừa về sự tinh tế trong giao tiếp, và cuộc họp đầu tiên chỉ mới là bước khởi đầu.

Trong đầu cô vang lên câu hỏi, vừa hứng khởi vừa lo lắng:

“Liệu mình có đủ kiên trì và khéo léo để không bị trà xanh khuất phục trong môi trường này?”

Nhưng cô tự nhủ: “Không sao, ngày hôm nay đã qua, ngày mai sẽ tiếp tục chiến đấu, và mình sẽ chiến thắng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×