gió xuân trong văn phòng

Chương 3: Quà “vô tình”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Ngọc Linh bước vào văn phòng với tâm trạng vẫn còn vương chút căng thẳng từ cuộc họp ngày hôm trước. Cô biết, trong môi trường công sở, ấn tượng đầu tiên là quan trọng, nhưng ấn tượng tiếp theo còn quyết định hơn.

Vừa bước vào, trợ lý trà xanh đã xuất hiện với nụ cười rạng rỡ. Trên tay cô là một chiếc hộp nhỏ, gói ghém cẩn thận. “Chào Ngọc Linh, hôm nay trông em tươi hơn hôm qua đấy. À, anh Nam chắc sẽ thích món quà này lắm,” cô nói, giọng điệu vừa thân thiện vừa tinh tế, ánh mắt lấp lánh nhìn CEO.

Ngọc Linh khẽ nhíu mày, cảm giác có điều gì đó không ổn len lỏi. Cô biết trợ lý trà xanh thường “vô tình” tạo ra những tình huống khó xử.

CEO Huy Nam nhận lấy chiếc hộp, vẻ mặt hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng mỉm cười. “Cảm ơn em. Món quà thật tinh tế.” Ánh mắt anh nhìn Ngọc Linh thoáng qua, khiến tim cô khẽ thắt lại.

Ngọc Linh gật đầu lịch sự, nhưng trong lòng, cô tự nhủ: “Chắc chắn không phải vô tình. Cô ấy đang tạo ra cơ hội để gây hiểu lầm.”

Buổi sáng trôi qua, Ngọc Linh tập trung vào công việc. Cô bắt đầu chuẩn bị các báo cáo, kiểm tra từng con số, từng dòng dữ liệu, không muốn để bất cứ sơ sót nào xảy ra. Nhưng tâm trí cô vẫn lơ đãng đôi chút, vì sự xuất hiện của món quà khiến cô không thể không để ý.

Đến giờ nghỉ trưa, trong căn phòng nhỏ dành cho nhân viên, Ngọc Linh vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa trợ lý trà xanh và một đồng nghiệp khác.

“Anh Nam thật dễ thương, mình chỉ muốn tạo chút thiện cảm thôi mà,” cô ấy nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, nhưng câu từ tinh tế khiến Ngọc Linh nhận ra rằng mọi hành động đều được tính toán.

Ngọc Linh thở dài, tự nhủ: “Mình không thể để bị ảnh hưởng bởi những trò tinh vi này. Phải bình tĩnh, phải giữ phong thái chuyên nghiệp.”

Buổi chiều, CEO Huy Nam gọi Ngọc Linh vào phòng làm việc. Trên bàn, vẫn còn chiếc hộp quà nhỏ. “Ngọc Linh, hôm nay em đã xử lý tình huống trong cuộc họp khá tốt. Anh cũng nhận thấy nỗ lực của em trong việc chuẩn bị báo cáo. Nhưng có một vài điểm cần lưu ý,” anh nói, giọng điệu nghiêm túc nhưng ấm áp.

Ngọc Linh gật đầu, chú tâm lắng nghe. Cô nhận thấy ánh mắt CEO thỉnh thoảng nhìn trợ lý trà xanh, dường như đang phân tích hành vi cô ấy. Ngọc Linh mỉm cười trong lòng, biết rằng công sức theo dõi tinh tế của mình đã bắt đầu có tác dụng.

Trợ lý trà xanh không bỏ lỡ cơ hội, đứng gần CEO, cười khẽ: “Anh Nam, nếu cần, em có thể giúp Ngọc Linh chuẩn bị thêm tài liệu.” Câu nói vừa thân thiện vừa khéo léo, khiến CEO hơi nhíu mày.

Ngọc Linh nhận ra rằng trò chơi giữa cô và trợ lý trà xanh vừa bắt đầu leo thang. Nhưng lần này, cô không còn sợ hãi. Cô đứng vững, trả lời CEO một cách điềm tĩnh:

“Cảm ơn anh, em sẽ hoàn thiện tài liệu theo yêu cầu. Em cũng muốn thử tự mình giải quyết để học hỏi thêm.”

CEO gật đầu, ánh mắt ánh lên sự khen ngợi. Trợ lý trà xanh nhìn hai người, nụ cười không còn hoàn toàn rạng rỡ, đôi mắt thoáng vẻ lo lắng. Đó là lần đầu tiên Ngọc Linh nhận thấy sự khác biệt: cô đang dần kiểm soát được tình huống.

Buổi chiều kết thúc, Ngọc Linh trở về bàn làm việc, mở chiếc laptop, ghi chú lại tất cả những chi tiết quan trọng. Trong lòng cô nảy ra một kế hoạch: phải quan sát, phải chủ động, phải chứng minh năng lực và giữ vững phong thái chuyên nghiệp.

Khi chuẩn bị rời văn phòng, CEO Huy Nam gọi cô lại một lần nữa:

“Ngày hôm nay em đã làm tốt, nhưng đừng quên, môi trường này không chỉ đòi hỏi năng lực, mà còn yêu cầu sự tinh tế trong giao tiếp.”

Ngọc Linh mỉm cười, ánh mắt ánh lên quyết tâm. “Đã rõ, mình sẽ không để ai lợi dụng, sẽ đứng vững và chứng minh bản thân.”

Trợ lý trà xanh đứng phía xa, nhìn Ngọc Linh rời phòng, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên, nhưng trong lòng đã cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm ẩn. Trò chơi chỉ mới bắt đầu, và cô biết rằng sẽ cần nhiều kế hoạch hơn để giữ vị trí gần CEO.

Ngọc Linh bước ra ngoài tòa nhà, ánh nắng chiều xuyên qua các tòa nhà cao tầng, chiếu lên gương mặt đầy quyết tâm. Trong lòng cô, một niềm tin vững chắc nảy nở:

“Ngày đầu tiên đã qua, quà ‘vô tình’ của cô ấy không thể làm lung lay mình. Phải tiếp tục mạnh mẽ hơn nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×