Ngày hôm sau, không khí trong văn phòng tràn đầy năng lượng nhưng cũng căng thẳng. Ngọc Linh bước vào, tay cầm tập hồ sơ dự án, tinh thần hừng hực sau thành công nhỏ ngày hôm trước. Cô biết, mọi bước tiến đều phải đi kèm sự cẩn trọng, đặc biệt khi xung quanh vẫn có những “mắt nhìn tinh vi” như trợ lý trà xanh.
Buổi sáng, Ngọc Linh nhận được email từ CEO Huy Nam yêu cầu cập nhật dữ liệu dự án trước giờ họp trưa. Cô nhanh chóng kiểm tra các con số, rà soát lại báo cáo, đảm bảo mọi thông tin chính xác. Thế nhưng, khi mở một tập dữ liệu do trợ lý trà xanh gửi kèm, Ngọc Linh không quá để ý đến một vài chi tiết mâu thuẫn – tưởng rằng đó chỉ là cập nhật nhỏ.
Trong khi cô đang rà soát, trợ lý trà xanh bước đến bàn, tươi cười:
“Ngọc Linh, hôm nay dự án có một số thay đổi nhỏ. Anh Nam muốn nhìn thấy báo cáo với các số liệu mới này. Mình đã đánh dấu những điểm quan trọng, em nhớ lưu ý nhé.”
Ngọc Linh gật đầu, tưởng rằng trợ lý đang giúp mình. Cô nhanh chóng cập nhật số liệu và chuẩn bị trình bày trước CEO. Tuy nhiên, khi họp trưa bắt đầu, một sự cố nhỏ xảy ra: một vài con số trong báo cáo không khớp với dữ liệu thực tế. CEO Huy Nam nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc nhìn Ngọc Linh:
“Ngọc Linh, em kiểm tra lại báo cáo chưa? Một số dữ liệu không khớp với bảng tổng hợp của chúng tôi.”
Tim Ngọc Linh lập tức thắt lại. Cô nhìn xuống màn hình laptop, rồi quay sang trợ lý trà xanh – người vẫn đứng bên cạnh, nụ cười thân thiện nhưng ánh mắt tinh quái. Cô nhận ra ngay: đây chính là lần thử thách đầu tiên do cô ấy tạo ra.
Ngọc Linh hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh. Cô không để cảm xúc chi phối, thay vào đó bắt đầu phân tích từng số liệu, so sánh với dữ liệu gốc, và nhận ra rằng, phần lỗi thực chất là do một vài con số trong tập dữ liệu mà trợ lý trà xanh gửi kèm.
“Em xin lỗi, anh Nam. Có vẻ phần số liệu này em đã cập nhật nhầm do tài liệu mới nhận được từ phòng khác. Em sẽ sửa ngay và gửi lại báo cáo chính xác trước khi cuộc họp kết thúc,” Ngọc Linh nói, giọng điệu điềm tĩnh, không một chút bối rối.
CEO Huy Nam gật đầu, ánh mắt vẫn nghiêm nhưng không quá khó chịu:
“Tốt. Em xử lý nhanh như vậy là ổn. Lần sau, hãy kiểm tra kỹ hơn trước khi trình bày.”
Ngọc Linh cảm thấy tim nhẹ nhõm, biết rằng cách xử lý bình tĩnh của mình đã tạo ấn tượng tốt hơn việc tránh sai sót hoàn toàn.
Sau cuộc họp, Ngọc Linh trở về bàn làm việc, rà soát lại toàn bộ dự án, ghi chú kỹ từng chi tiết, để lần sau không còn sai sót. Cô nhận ra rằng, một phần thử thách từ trợ lý trà xanh không chỉ là lỗi số liệu, mà là kiểm tra sự bình tĩnh và khả năng phản ứng của cô.
Buổi chiều, trợ lý trà xanh lại tiếp cận, giọng điệu vẫn thân thiện:
“Ngọc Linh, hôm nay em xử lý tốt lắm. Nhưng lần sau, nhớ kiểm tra kỹ từng chi tiết nhé, không ai muốn gặp sự cố trước CEO đâu.”
Ngọc Linh mỉm cười, nhưng trong lòng đã hiểu rõ: trò chơi tinh vi này sẽ còn kéo dài. Cô phải cẩn trọng và kiên nhẫn hơn nữa.
Khi màn hình laptop tối dần, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Ngọc Linh đầy quyết tâm. Cô biết rằng, lỗi lầm đầu tiên này vừa là bài học, vừa là cơ hội để cô chứng minh bản lĩnh, rằng trong môi trường công sở, không chỉ năng lực mà còn sự bình tĩnh và tinh tế mới tạo ra giá trị thực sự.
Trong lúc dọn dẹp bàn làm việc trước khi ra về, Ngọc Linh tự nhủ:
“Trò chơi mới chỉ bắt đầu. Mình sẽ không chỉ đứng vững mà còn dẫn dắt cuộc chơi này, để không ai – kể cả trà xanh – làm lung lay quyết tâm của mình.”
Và ở một góc phòng khác, trợ lý trà xanh quan sát từ xa, nụ cười vẫn giữ nguyên, nhưng ánh mắt đã lộ vẻ lo lắng. Ngọc Linh đang dần trở thành đối thủ thực sự, không dễ bị thao túng như những ngày đầu tiên.