Sáng hôm sau, Ngọc Linh bước vào văn phòng với tâm trạng nhẹ nhõm hơn so với những ngày trước. Sau sự cố lỗi lầm đầu tiên do trợ lý trà xanh tạo ra, cô nhận ra một điều quan trọng: không thể chiến đấu một mình trong môi trường công sở tinh vi, cô cần đồng minh.
Vừa bước đến bàn làm việc, Ngọc Linh bắt gặp một gương mặt quen thuộc trong phòng: Minh Hạnh, đồng nghiệp lâu năm, chuyên viên marketing, người từng hướng dẫn Ngọc Linh vài thủ thuật cơ bản khi mới vào công ty. Minh Hạnh nở nụ cười thân thiện:
“Chào Linh, hôm qua em trình bày dự án khá tốt đấy. Mấy con số tuy có chút nhầm lẫn, nhưng cách em xử lý rất chuyên nghiệp.”
Ngọc Linh mỉm cười, cảm thấy ấm lòng:
“Cảm ơn chị, hôm qua có một chút rắc rối, nhưng em đã học được nhiều điều.”
Minh Hạnh gật đầu, ánh mắt ánh lên sự hiểu biết:
“Ở môi trường này, những trò tinh tế kiểu như trợ lý trà xanh không hiếm đâu. Nếu em muốn, chị có thể chia sẻ vài cách xử lý và quan sát tình huống để không bị lợi dụng.”
Ngọc Linh cảm nhận được sự chân thành và lòng tốt từ đồng nghiệp. Cô nhận ra rằng, ngoài năng lực, sự hỗ trợ từ những người đồng minh đáng tin cũng quan trọng không kém.
Buổi sáng trôi qua nhanh, khi Ngọc Linh cùng Minh Hạnh trao đổi công việc, cô nhận thấy trợ lý trà xanh vẫn theo sát, đôi khi nở nụ cười tinh quái, ánh mắt thoáng nhìn Ngọc Linh. Nhưng lần này, Ngọc Linh không còn cảm giác lo lắng. Cô biết cách quan sát và xử lý mọi tình huống một cách tinh tế.
Đến giờ nghỉ trưa, Ngọc Linh và Minh Hạnh ngồi cùng nhau trong khu vực nghỉ ngơi. Minh Hạnh nhẹ nhàng chia sẻ:
“Linh à, đừng để những trò tinh vi làm em mất tự tin. Người mới vào thường dễ bị ảnh hưởng, nhưng em có tố chất và sự thông minh, chỉ cần giữ vững phong thái là ổn.”
Ngọc Linh gật đầu, cảm thấy sự ủng hộ này như một liều thuốc tinh thần. Cô tự nhủ: “Có đồng minh, mình sẽ mạnh mẽ hơn. Không chỉ dựa vào năng lực mà còn biết cách quan sát, giữ bình tĩnh trước mọi chiêu trò.”
Chiều đến, Ngọc Linh trở lại bàn làm việc, nhận thấy trợ lý trà xanh đang trao đổi riêng với CEO Huy Nam. Ánh mắt của cô ấy vẫn tinh quái, nhưng lần này, Ngọc Linh cảm nhận rõ ràng sự áp lực khi thấy mình và đồng minh đã tạo ra một “hàng rào vô hình” bảo vệ năng lực của cô.
Trong khi Ngọc Linh tập trung vào dự án, Minh Hạnh ghé qua bàn, nhẹ nhàng nhắn:
“Đừng quên, nếu có tình huống khó xử với cô ấy, hãy ghi lại mọi chi tiết. Những bằng chứng nhỏ sẽ giúp em đứng vững trước CEO.”
Ngọc Linh mỉm cười, biết rằng sự quan sát tinh tế và chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ là vũ khí quan trọng.
Buổi chiều trôi qua, cô bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt trong mối quan hệ với các đồng nghiệp: không còn cô đơn, không còn cảm giác bị thao túng. Ngọc Linh biết rằng, sự ủng hộ tinh thần từ đồng minh sẽ giúp cô giữ vững phong thái và kiên nhẫn trong những thử thách tiếp theo.
Khi chuẩn bị rời văn phòng, Ngọc Linh nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật quyết tâm và lòng kiên định. Trong lòng cô vang lên một câu hỏi vừa hào hứng vừa nghiêm túc:
“Liệu mình có thể biến áp lực từ trà xanh thành cơ hội để chứng minh năng lực và khẳng định bản thân?”
Cô mỉm cười, tự nhủ: “Có, mình sẽ làm được. Với đồng minh và sự tinh tế của mình, trò chơi này mình sẽ dẫn dắt, không ai có thể làm lung lay quyết tâm này.”
Ở một góc khác, trợ lý trà xanh quan sát Ngọc Linh từ xa. Nụ cười vẫn hiện trên môi, nhưng ánh mắt thoáng lo lắng. Cô nhận ra rằng Ngọc Linh không còn dễ bị thao túng như trước, và lần này, trò chơi tinh vi mà cô từng nắm quyền kiểm soát đã bắt đầu đổi chiều.