Thành phố về đêm không bao giờ ngủ. Ánh đèn xe trôi thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đường ướt mưa. Minh Vy kéo chặt áo khoác, cúi đầu bước nhanh qua vỉa hè, đôi giày cao gót nhỏ va vào vũng nước bắn tung tóe. Cô vừa kết thúc một cuộc họp muộn ở công ty – buổi họp mà đáng ra cô không cần có mặt, nhưng lại bị kéo vào chỉ để nhận lỗi thay người khác.
Một nhân viên nhỏ bé trong phòng marketing, với mức lương đủ để trả tiền thuê nhà và mua vài bữa ăn tạm bợ. Cuộc sống của cô chẳng có gì đặc biệt. Cho đến tối nay.
Chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại trước mặt cô, đèn pha quét sáng cả con đường hẹp. Minh Vy khựng lại. Cửa xe bật mở, giọng nói trầm ấm vang lên – thứ âm thanh khiến người ta vừa sợ, vừa tò mò.
“Lên xe đi, ngoài này mưa lớn lắm.”
Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt người đàn ông ấy – đôi mắt sâu, lạnh và đầy kiêu ngạo.
Trần Lục Dương.
Tên tuổi ấy ai trong giới cũng biết. Tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Trần Phát – người nổi tiếng với những thương vụ tàn nhẫn và chính xác đến từng chi tiết. Cô từng thấy anh trên báo, trong các bài phỏng vấn, trong những bức ảnh hội nghị xa hoa… nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp anh ở khoảng cách gần đến vậy.
“Cảm ơn anh, tôi không sao,” cô vội lắc đầu, hơi khép lại chiếc túi xách, định bước đi.
“Cô đang run,” anh nói, giọng trầm nhưng không cao. “Lên xe. Tôi không có thói quen nhắc lại lần thứ hai.”
Cô không hiểu sao đôi chân lại nghe theo. Có lẽ vì ánh mắt ấy – ánh nhìn khiến người khác chẳng thể nói lời từ chối.
Không khí trong xe tĩnh lặng đến lạ. Hương gỗ trầm phảng phất, hòa với mùi nước mưa từ áo khoác cô thấm ra. Lục Dương ngồi cạnh, tay cầm vô-lăng, gương mặt nghiêng dưới ánh đèn mờ khiến từng đường nét trở nên sắc bén như được tạc bằng thép.
“Cô làm ở Trần Phát?” – Anh hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng.
Minh Vy giật mình, không hiểu sao anh biết.
“Vâng… tôi ở phòng marketing.”
“Là cô gửi nhầm bản hợp đồng với bên đối tác Nhật sáng nay?”
Giọng nói anh không nặng nề, nhưng đủ khiến tim cô thắt lại.
Phải rồi, cô chính là người gửi nhầm file, khiến cả công ty lao đao suốt buổi sáng. Cô đã xin lỗi, đã bị trưởng phòng khiển trách, tưởng như chuyện đã kết thúc. Không ngờ anh lại biết rõ đến vậy.
“Em xin lỗi, tôi—”
“Lỗi đã được xử lý.” Anh cắt lời, bình thản. “Nhưng tôi ghét sự bất cẩn. Đặc biệt là ở người làm việc với tôi.”
Câu nói ấy không khác gì một nhát dao lạnh lẽo. Minh Vy siết chặt tay, giọng nhỏ như thì thầm:
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh qua những con phố ngập nước. Mưa vẫn rơi, đều đặn, như phủ một lớp màn lên thế giới ngoài kia. Trong khoảnh khắc ấy, cô không biết nên sợ hay nên tò mò. Người đàn ông này – anh ta muốn gì?
“Nhà cô ở đâu?”
“Phố Trần Hưng Đạo.”
“Gần tòa nhà Văn phòng phụ của tôi.” Anh nói, như thể đó là trùng hợp.
Nhưng khi xe dừng lại, cô biết rằng mọi thứ chẳng bao giờ ngẫu nhiên.
Lục Dương cởi áo khoác vest, đưa cho cô. “Mưa vẫn chưa tạnh. Khoác vào.”
“Tôi… không thể nhận—”
“Không nhận cũng được. Nhưng tôi ghét nhìn người khác run rẩy trước mặt mình.”
Giọng nói ấy, dù lạnh, vẫn mang theo chút gì đó khiến tim cô loạn nhịp. Cô khẽ nhận lấy, chiếc áo vừa vặn như ôm trọn lấy hơi ấm còn sót lại của anh. Một mùi hương lạ lẫm, mạnh mẽ và gây nghiện.
“Cảm ơn anh,” cô nói khẽ, cúi đầu.
“Mai đến gặp tôi ở văn phòng tầng 28.” Anh dừng lại, mắt nhìn cô qua gương. “Tôi muốn nói về bản hợp đồng hôm nay.”
Cô ngẩng lên, ngỡ ngàng. “Tôi… tôi không phải cấp quản lý, chỉ là nhân viên bình thường—”
“Tôi biết.” Anh nhếch môi, nụ cười thoáng qua rồi biến mất. “Nhưng tôi có quyền chọn ai tôi muốn nói chuyện.”
Cánh cửa xe mở ra, gió lạnh ùa vào. Anh không nhìn lại, chỉ nói một câu:
“Đừng để tôi phải chờ.”
Xe rời đi, để lại cô đứng một mình dưới hiên nhà, tim đập nhanh đến mức như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Minh Vy ngước nhìn bầu trời đêm mưa, cảm thấy một dự cảm lạ lùng – rằng từ giây phút đó, cuộc đời cô sẽ không còn bình thường nữa.
Sáng hôm sau, cô đến công ty sớm hơn mọi khi. Bên trong thang máy dẫn lên tầng 28, tay cô vẫn run nhẹ. Mỗi con số nhảy lên lại khiến nhịp tim cô loạn hơn.
Khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến cô gần như nín thở.
Căn phòng rộng, tường kính nhìn ra toàn cảnh thành phố. Ánh nắng sớm chiếu xuyên qua lớp rèm mỏng, phản chiếu lên mặt bàn gỗ đen bóng loáng.
Và ở đó, Trần Lục Dương đang đứng, lưng quay về phía cô, tay cầm tách cà phê, ánh sáng vàng khẽ hắt lên viền tóc anh.
“Cô đến rồi.” – Anh nói, không quay lại.
“Vâng…” – Cô đáp, giọng nhỏ.
“Ngồi đi.”
Cô ngồi xuống chiếc ghế da đối diện, tim đập mạnh.
Anh xoay người lại, ánh nhìn như xuyên thẳng qua cô. “Tôi muốn cô tham gia vào dự án truyền thông mới. Người khác có thể phản đối, nhưng tôi muốn xem cô làm được gì.”
Minh Vy ngỡ ngàng. “Tôi? Nhưng tôi chỉ là nhân viên hỗ trợ, tôi—”
“Giờ thì không.” Anh ngắt lời, nụ cười nhạt như trêu chọc. “Xem như một cơ hội để chuộc lỗi.”
Anh đặt một tập hồ sơ xuống bàn, ngón tay thon dài khẽ gõ lên bìa da.
“Cơ hội hay thử thách, còn tùy cô.”
Không khí giữa hai người lặng đi, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc.
Minh Vy hít sâu, nhìn thẳng vào anh – đôi mắt sáng, kiên định, dù sâu thẳm là nỗi sợ mơ hồ.
“Tôi sẽ làm được.”
“Hy vọng thế,” anh đáp, giọng thấp. “Vì tôi không thích thất vọng lần thứ hai.”
Cô rời khỏi phòng, lòng vẫn còn chao đảo. Phía sau cánh cửa kính, Lục Dương vẫn đứng yên, ánh mắt dõi theo dáng người nhỏ bé đang đi xa.
Khóe môi anh cong lên – lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy hứng thú với một người.
Ngoài kia, ánh nắng rọi xuống mặt sàn, và cuộc chơi giữa họ… vừa mới bắt đầu.