giữa anh và bóng đêm

Chương 2 : Hợp đồng ngầm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ buổi sáng tầng 28, Minh Vy sống trong trạng thái lơ lửng: vừa được kéo lên cao bởi một sợi dây vô hình, vừa thấy gió lạnh lùa qua những khoảng trống cô chưa kịp lấp. Phòng marketing như một tổ ong vỡ, mọi ánh nhìn đều ngoái theo cô khi cô đi qua với tập hồ sơ dày trên tay – “Dự án Đông Hưng – Chiến dịch mùa đông”. Cái tên nghe đơn giản nhưng bất cứ ai làm lâu năm đều biết: đây là một hợp đồng lớn, ảnh hưởng đến chỉ tiêu quý của toàn tập đoàn.

“Hay quá ha, từ nhân viên hỗ trợ nhảy cái vèo lên dự án chiến lược.”

Giọng nói kéo dài phía sau lưng khiến Vy khựng bước. Là Thảo, senior của phòng, người vẫn ngồi ở dãy gần cửa sổ – kẻ thích thu gom tin tức như một thú vui cá nhân. “Lên tầng 28 một lần, cuộc đời đổi màu luôn.”

Vy mím môi, nở nụ cười lịch sự. “Mình chỉ được giao hỗ trợ. Có gì cần phối hợp, mình sẽ gửi mail.”

“Ừ.” Thảo nghiêng đầu, môi cong lên. “Nhớ cc đúng người. Lỡ cc sai, có người khó chịu lắm.”

Một vài tiếng cười khẽ vang lên. Vy không đáp, luồn người vào chỗ ngồi. Màn hình máy tính phản chiếu khuôn mặt cô – có vẻ nhợt nhạt hơn một chút. Cô mở tài liệu Lục Dương đặt lên bàn sáng nay: chiến lược đợt đầu, timeline, danh sách vật phẩm, yêu cầu về thông điệp “ấm – tinh – thở được”. Dòng chú thích dưới cùng như một vệt mực đen đậm: “Không được sai.”

Điện thoại rung. Email mới: “09:30, phòng họp 28B – Review concept. – L.D.”

Tim cô bỗng đập mạnh một nhịp. Không phải “Trần Lục Dương”, không phải “CEO”, không phải “Tổng giám đốc”. Chỉ là ba chữ “L.D.” – gọn, lạnh và khó đoán.

Phòng họp 28B yên ắng. Tường kính nhìn ra dải mây còn chưa tan, dưới kia thành phố trôi đi như một giấc mộng dài. Quân, Giám đốc sáng tạo, đã ngồi sẵn, xoay xoay bút trong tay. Một cô gái mặc váy đen, gọn gàng, giới thiệu là Trợ lý Hạ. Và cuối bàn, chiếc ghế trống.

Đúng 09:30, cánh cửa mở. Lục Dương bước vào, không nói không rằng, rút bút máy ký vào vài tờ giấy Trợ lý Hạ đưa, rồi ngẩng lên – ánh nhìn rơi đúng vào Vy như thể quanh bàn chỉ có một người.

“Bắt đầu.”

Quân đứng dậy, mở slide. “Chiến dịch ‘Hơi ấm trong tay’ – gam màu chủ đạo là amber. Bối cảnh: những khoảnh khắc bình yên trong căn hộ cao tầng, người trẻ một mình hoặc có đôi. Thông điệp: không cần phô trương, chỉ cần vừa đủ để thấy mềm ra.”

Vy ngồi thẳng lưng, vừa nghe vừa ghi chú. Đầu bút chạm giấy tạo ra những tiếng lách tách nhỏ, giúp cô trấn tĩnh. Đến phần đề xuất KOL, Quân hơi liếc sang cô: “Danh sách ban đầu do phòng marketing cung cấp—”

“Chưa đạt,” Lục Dương cắt ngang. Anh gác bút, ngả nhẹ người. “Tôi muốn một gương mặt đủ ‘tĩnh’, nhưng có chiều sâu trải nghiệm. Những cái tên này… ồn ào.”

Quân cười trừ. “Vâng, chúng tôi sẽ cập nhật.”

Lục Dương xoay bút, mắt vẫn không rời Vy. “Cô Minh Vy đưa ra danh sách thay thế. Trưa nay.”

Cô giật mình rất nhẹ. “Vâng, tôi sẽ… làm việc ngay.”

Buổi họp tiếp tục thêm mười phút. Gần cuối, Lục Dương chợt hỏi: “Cảnh quay mở đầu?”

Quân đáp: “Mưa trên kính, tay người vuốt một vệt nước.”

“Quá cũ.” Anh lắc đầu. “Đổi.” Ánh mắt anh lại chạm Vy. “Ý kiến?”

Mọi ánh nhìn đổ về phía cô. Trong khoảnh khắc đó, những hình ảnh rời rạc chợt xếp vào nhau: đêm mưa trên nắp xe, ánh đèn vàng vỡ ra thành hạt, hơi ấm của chiếc áo vest phủ lên vai.

“Không mưa,” Vy nói, giọng đều. “Là ánh nắng sớm rọi vào ly nước vừa rót. Bề mặt nước rung nhẹ, phản chiếu một dải thành phố mờ. Không cần người, chỉ cần hơi thở – người xem sẽ tự đặt mình vào khung cảnh.”

Phòng họp im phăng phắc. Trợ lý Hạ khẽ ngẩng đầu. Quân gõ nhẹ bút xuống mặt bàn, mắt lóe sáng.

Lục Dương dừng bút, nhìn cô lâu hơn bình thường nửa nhịp. “Được. Ghi lại.”

Buổi họp kết thúc chóng vánh. Mọi người thu dọn. Khi Vy sắp bước ra, giọng Lục Dương vang lên: “Minh Vy, ở lại.”

Cánh cửa khép lại. Không gian còn lại chỉ có họ và bầu trời ngả sáng. Anh đi đến bên kệ rượu, nhưng không rót. Chỉ dựa tay vào thành gỗ, nhìn thẳng vào cô.

“Cô nghĩ vì sao tôi chọn cô?”

Vy ấp úng: “Vì tôi đã mắc lỗi. Và… vì anh muốn xem tôi có thể sửa không.”

Khóe môi anh khẽ cong. “Đó là lý do bề mặt.” Anh bước lại gần, dừng cách cô nửa nhịp thở. “Tôi ghét sự ồn ào. Còn cô, khi nói ra điều mình tưởng tượng, không ồn.”

Cô đứng yên, lòng ngực như có một sợi dây mảnh kéo nhẹ. “Tôi sẽ không làm anh thất vọng.”

“Đừng hứa.” Ánh mắt anh càng tối. “Chỉ làm.”

Anh quay đi một chút, như kìm bớt câu tiếp theo, rồi nói: “Buổi tối, 19:30, nhà hàng tầng thượng khách sạn Vela. Trình bày bản KOL mới và concept mở. Đi một mình.”

Vy thoáng bối rối. “Có cần mời anh Quân—”

“Không.” Anh dừng ở khung kính, nhìn xuống thành phố như nhìn một bàn cờ. “Tôi muốn nghe cô.”

Cả buổi chiều, Vy vùi đầu vào việc. Cô rà lại dữ liệu, gạch những cái tên “ồn”, viết thêm những cái tên ít xuất hiện nhưng có tệp đúng: vài nhiếp ảnh gia có chất điện ảnh, một biên tập viên văn hóa, một gương mặt người mẫu không nhiều scandal nhưng có đôi mắt yên. Cô viết lý do chọn, hiệu ứng dự kiến, cách kết nối thông điệp “ấm – tinh – thở được”.

Email đến tấp nập. Trong đó có một thư nặc danh gửi vào hòm thư phòng: “Cẩn thận. Kẻ nào đó không muốn cô ở dự án này.”

Cô nhìn hàng chữ vô nghĩa ấy, bật cười. Ở đây, ai mà không muốn thế?

Lúc 18:45, Vy đứng trước gương phòng tắm công ty, chỉnh lại chiếc váy xanh than đơn giản cô luôn để trong ngăn tủ “phòng họp đột xuất”. Cô kẹp tóc gọn sau tai, thoa nhẹ một lớp son nhạt. Khuôn mặt cô bỗng trông lạ lẫm trong ánh đèn trắng – trưởng thành hơn, dứt khoát hơn. Cô nhìn đôi mắt mình trong gương: liệu có phải là đôi mắt anh đã nói đến – “không ồn”?

Thang máy lên thẳng khách sạn Vela. Tầng thượng mở ra như một bầu trời khác: gió mằn mặn thổi từ sông, đèn thành phố bật lên thành những điểm sáng. Nhà hàng dựng tường kính, ánh đèn vàng vừa đủ soi những đường nét.

Lục Dương đã có mặt. Anh ngồi hướng về thành phố, áo sơ mi trắng và áo khoác đen vắt lên ghế. Điện thoại đặt úp. Mắt anh nhìn viền ly nước, như thể trong đó có cả bản đồ thế giới. Anh ngẩng lên khi Vy bước đến, ánh nhìn lướt qua cô một giây ngắn ngủi, đủ để cô cảm thấy lưng mình thẳng hơn.

“Ngồi đi.”

Cô mở tập tài liệu. “Danh sách KOL đã chọn, kèm phân tích. Concept mở và ba tuyến visual gợi ý.”

Anh không chạm vào tài liệu ngay, chỉ nhìn cô, lặp lại: “Nói.”

Vy hít sâu, để tiếng gió len qua những khe nhỏ bên khung kính giúp mình bình tĩnh. “Tôi chọn những gương mặt biết lắng nghe. Không phải người nói nhiều, mà là người có ‘vùng im lặng’ đủ lớn để khán giả tự nghe thấy mình. Mùa đông không cần phô bày. Nó cần… một lý do để người ta chậm lại.”

Cô trình bày mạch lạc, từ cách phối lịch đăng, đến những điểm chạm offline nhỏ – như đặt ly nước cạnh cửa sổ buổi sáng ở chuỗi quán cà phê đối tác, để người khách tình cờ đi ngang thấy dải nắng chạm vào. Không cần banner, chỉ một chiếc card nhỏ có chữ “đặt lại hơi thở”.

Anh không cắt lời. Khi cô dừng lại, gió khẽ đẩy tấm rèm mỏng lên, bóng đổ loang trên bàn. Anh dựa lưng, ngón tay gõ lên mép ly. “Được.”

Một chữ, gọn. Nhưng với Vy, như có ai tháo được nút thắt trong ngực.

Người phục vụ mang đến món chính. Mùi bơ thơm, không khí trở nên ấm hơn. Họ gần như không nói trong lúc ăn. Vy nhận ra một điều kỳ lạ: im lặng bên người đàn ông này chẳng hề gượng gạo. Nó có cấu trúc, có nhịp, như một bản nhạc tối giản – chỉ cần hai nốt là đủ.

Khi đĩa tráng miệng được đặt xuống, Lục Dương nói: “Cô biết mình đang ở đâu không?”

Vy ngẩng lên, chưa hiểu.

“Giữa hai vùng. Vùng công việc – nơi người ta đếm được từng con số, và vùng… khác.” Ánh mắt anh sậm màu trong ánh đèn vàng. “Cô sẽ phải tự vẽ ranh giới. Ranh giới đó, không ai vẽ hộ.”

Cô hiểu anh đang nói gì. Những lời đồn, những ánh nhìn, cả bữa tối này. “Tôi biết mình đến đây vì dự án.”

“Và vì tôi nói ‘đi một mình’.”

“Vâng.”

Anh hơi gật. “Tốt.”

Anh lấy điện thoại, bấm vài dòng, rồi đặt xuống. “Ngày mai, 7 giờ sáng. Cô có thể có mặt ở bãi đỗ xe tầng hầm trụ sở?”

Vy thoáng ngạc nhiên. “Để làm gì ạ?”

“Thử bối cảnh. Tôi muốn xem ánh nắng sớm của cô có thật sự sống trên mặt nước hay không.”

Cô bật cười rất khẽ. “Được. Tôi sẽ đến.”

“Đúng giờ.”

“Tôi không để anh phải chờ.”

“Đừng hứa.” Anh nhắc lại câu cũ, nhưng nụ cười thoáng qua lần này ít lạnh hơn. “Cứ đến.”

Họ rời nhà hàng. Thang máy riêng đổ xuống chậm rãi. Trong cabin, tiếng nhạc nền vang rất nhỏ. Lúc cửa mở ở sảnh, Vy định chào thì một bóng người xuất hiện: Thịnh, phó phòng kinh doanh, cùng vài đối tác. Anh ta sững lại một giây khi thấy Vy đi cạnh Lục Dương, rồi khôi phục nụ cười.

“Chào Tổng.” Thịnh nghiêng người. “Trùng hợp quá ạ.” Ánh mắt anh ta liếc Vy, đủ lịch sự để không bị bắt lỗi, nhưng cũng đủ sâu để đồn đoán nảy mầm. “Cô Minh Vy, cũng trùng hợp nhỉ.”

Vy gật đầu, “Em chào anh.”

Lục Dương chỉ đáp gọn: “Ngày mai submit báo giá giai đoạn 2.”

“Vâng, vâng ạ.” Thịnh cúi người, nhưng ánh mắt gửi theo Vy một câu hỏi không thành lời.

Cánh cửa xoay kính khép lại sau lưng họ. Gió ngoài sảnh thổi mạnh. Lục Dương dừng chân một thoáng. “Có gì muốn hỏi?”

Vy nhìn thẳng vào anh. “Không.”

“Ừ.” Anh nheo mắt như đánh giá. “Cô đang học nhanh.”

Chiếc xe đen lướt đến. Tài xế mở cửa. “Để tôi đưa cô về.”

Vy lắc đầu. “Tôi sẽ tự đi. Đường này gần.”

Anh im một nhịp, rồi nghiêng đầu. “Đi cẩn thận.”

Một câu nói bình thường, nhưng lọt qua lớp gió đêm lại trở nên ấm kỳ lạ.

Phố về đêm vắng hơn ban nãy. Vy đi bộ chậm rãi, để gió mát rửa trôi những tàn dư của bữa tối không gọi tên. Đi ngang một cửa kính, cô thoáng thấy bóng mình: chiếc váy xanh, đôi mắt không còn bối rối. Cô nghĩ đến lời anh – “vùng công việc” và “vùng khác”. Cô đang đứng ở đường biên, và gió ở đây mạnh hơn cô tưởng.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ: “Đừng tin hắn. Người chết trong quá khứ không ngủ yên.”

Vy đứng sững, ngón tay bỗng lạnh đi. Màn hình phản chiếu đôi mắt cô. Trong giây phút ngắn ngủi đó, cô nhớ đến một mẩu chuyện hành lang nhiều năm trước về bạn gái cũ của Lục Dương, về một tai nạn, về những bức ảnh báo chí. Tin đồn là một thứ dễ nảy nở và khó diệt. Nhưng tin nhắn này… ai gửi? Vì sao gửi cho cô?

Cô xóa tin nhắn. Không phải vì cô không sợ, mà vì cô hiểu: sợ hãi không giúp được gì lúc này. Cô cần sáng mai, ánh nắng, ly nước, và câu trả lời nằm trong chính thứ ánh sáng ấy.

Bảy giờ kém mười, bãi đỗ tầng hầm vẫn còn tối. Những vạch sơn trắng trên nền xi măng dài như vô tận. Vy bưng khay dụng cụ đạo cụ mượn tạm từ studio: một ly thủy tinh dày, bình nước, tấm phản quang nhỏ, một máy ảnh cũ của bạn. Cô kiểm tra giờ, ghi chú các góc. Từ khe dốc dẫn lên mặt đất, ánh sáng đầu tiên bắt đầu luồn xuống như một sợi chỉ vàng mảnh.

Cô đặt ly nước lên capô một chiếc xe trống, nghiêng nhẹ để bề mặt rung. Gió hầu như không có. Cô hạ thấp người, canh góc sao cho đường viền thành phố mờ mờ nằm đúng ở nửa trên ly. Thời khắc ánh sáng chạm vào, mặt nước rung lên, một dải vàng mỏng kéo qua, đẹp đến mức cô quên bấm máy một nhịp.

“Đẹp.”

Giọng nói trầm ấy vang lên phía sau. Cô quay lại. Lục Dương đứng đó, không áo khoác, tay bỏ túi. Ánh sáng non vẽ một viền mỏng trên vai áo anh. Anh không lại gần ly nước, chỉ quan sát cô – cách cô dịch tấm phản quang một chút, kéo tấm rèm che gió giả lập, cúi xuống hạ ISO. Anh nói nhỏ, như nói với chính mình: “Không ồn.”

Vy nhấn nút chụp. Tấm hình xuất hiện trên màn hình nhỏ. Anh bước tới, cúi đầu xem. Trong khung ảnh, mặt nước trong ly sáng lên như một mảnh mặt trời tí hon, phía sau là đường viền thành phố run rẩy.

“Được.” Anh nói lần nữa. “Dùng cho mở chiến dịch.”

Cô mỉm cười, lòng bỗng nhẹ đi một tấc.

“Và,” anh tiếp, giọng trở lại lạnh lùng quen thuộc, “từ hôm nay, cô báo cáo trực tiếp cho tôi về dự án Đông Hưng. Quân phụ trách sáng tạo. Phòng marketing hỗ trợ. Nhưng quyết định cuối cùng của cô và tôi.”

Vy ngẩng lên. “Tôi hiểu.”

“Hiểu ranh giới?”

“Vâng.”

Anh nhìn cô, thật lâu. “Tốt.”

Anh quay người định đi, rồi dừng lại, như nhớ ra điều gì. “À. Tôi ghét những tin nhắn nặc danh. Nếu cô nhận được thứ gì đó tương tự, chuyển thẳng cho Trợ lý Hạ.”

Vy thoáng sững. “Anh… biết?”

“Tôi luôn biết,” anh nói bình thản. “Ở đây, mọi thứ đều để lại dấu vết.”

Anh rời đi. Bước chân anh vang lên đều đặn, rồi tan vào khoảng không rộng. Vy đứng nhìn tấm ảnh lần nữa. Ánh nắng non trong ly nước như một lời hứa bé nhỏ. Cô cất máy, thu dọn đồ, và trong lòng lặng lẽ đánh dấu: từ khoảnh khắc này, cuộc chơi đã đổi luật.

Ở nơi nào đó trên tầng cao, có người mở một email nặc danh khác, mỉm cười. Ở bãi đỗ, một chiếc camera an ninh chớp sáng. Ở điện thoại của Vy, một thông báo vừa tới: “15:00 – Duyệt ngân sách.”

Trên con đường mỏng giữa công việc và “vùng khác”, Minh Vy bước thêm một bước, không ngoái lại. Phía trước, ánh sáng đang lớn dần.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×