Thẩm Kiều đứng bên khung cửa kính cao chót vót của tòa nhà The Sapphire Tower, nhìn xuống biển đèn rực rỡ của thành phố về đêm. Từng ánh sáng nhấp nháy trên đường phố, từng chiếc xe hơi sang trọng lướt qua, tất cả đều như một bức tranh sống động mà cô từng nhìn hàng ngàn lần từ khi còn bé. Nhưng lần này, cô không thấy thích thú. Cảm giác cô đơn, trống trải vẫn len lỏi trong tim, dù đứng giữa đám đông xa hoa và quyền lực.
Hôm nay là buổi tiệc từ thiện thường niên do tập đoàn của gia đình Thẩm Kiều tổ chức, một sự kiện lớn quy tụ những nhân vật quyền lực nhất của thành phố. Áo đầm màu xanh biển thẫm ôm sát cơ thể, cổ cao và tay dài, Thẩm Kiều trông như một nữ thần giữa đám đông. Nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh lùng, không có nụ cười thật sự. Cô quen với những cuộc trò chuyện giả tạo, những lời khen sáo rỗng, và những ánh mắt nhìn cô như một món đồ trang sức trong vương quốc của tiền tài.
“Thẩm tiểu thư, ngài ấy đang tìm gặp cô,” một trợ lý nhẹ nhàng bước đến, giọng lịch sự nhưng giữ khoảng cách.
Thẩm Kiều nhếch môi, hơi nhún vai. “Gặp thì gặp thôi. Chỉ là một buổi tiệc từ thiện, tôi không cần quá nhiều lễ nghi.” Cô lướt qua đám khách mời đang cười nói, đôi mắt sắc lạnh quét qua mọi khuôn mặt.
Trong khi cô đang bước qua sảnh tiệc rộng lớn, ánh mắt Thẩm Kiều bất chợt dừng lại ở một người đàn ông đứng gần quầy rượu, cao ráo, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao. Anh mặc bộ vest đen tối giản, lịch lãm nhưng không phô trương, tựa như một tảng băng giữa biển lửa của đám đông xa hoa.
Lâm Trạch.
Anh là tổng giám đốc tập đoàn Trạch Huy, một trong những tập đoàn lớn nhất thành phố. Danh tiếng về quyền lực, lạnh lùng, nhưng cũng nổi tiếng là người đàn ông nghiêm túc và khó gần. Cái tên Lâm Trạch xuất hiện ở khắp nơi trong giới kinh doanh, nhưng ít ai từng tiếp xúc trực tiếp với anh.
Thẩm Kiều chớp mắt, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim cô. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông khiến cô không muốn rời mắt, nhưng đồng thời, cô cảm nhận được một áp lực vô hình, khiến người khác muốn tránh xa.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Kiều bước đến gần, Lâm Trạch cũng nhìn thấy cô. Ánh mắt anh dừng lại, nhìn từ đầu đến chân, không chút dấu hiệu thân thiện hay niềm nở. Một phút im lặng như kéo dài vô tận.
“Thẩm Kiều à?” giọng anh trầm, ấm nhưng sắc lạnh như lưỡi dao. “Tôi nghe nhiều về cô.”
Thẩm Kiều nhếch môi, giọng cô vừa nhẹ vừa khinh miệt: “Hy vọng anh không chỉ nghe qua lời đồn thổi, còn nếu thật sự gặp thì đừng làm tôi thất vọng.”
Lâm Trạch hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự quan tâm. Không phải nhiều người dám nói với anh như vậy. Hầu hết đều e dè, ngại ngùng hoặc nịnh nọt. Nhưng Thẩm Kiều… cô khác.
Một trợ lý vội bước đến, nhắc nhở: “Ông chủ, bữa tiệc sắp bắt đầu, khách mời đang chờ…”
Lâm Trạch gật đầu, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Thẩm Kiều. Cô xoay người đi, lướt qua anh như cơn gió, để lại trong không gian một mùi hương nhẹ nhàng, tinh tế nhưng quyến rũ đến lạ thường.
Trong khi Thẩm Kiều hòa mình vào đám khách mời, nụ cười hoàn hảo trên môi, nhưng ánh mắt vẫn quan sát xung quanh. Cô không phải kiểu người dễ bị thu hút, nhưng anh, người đàn ông kia, lại khiến cô cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
Buổi tiệc bắt đầu. Đèn chùm pha lê rực sáng, ly rượu vang đỏ được nâng lên, những tiếng cười, những cuộc trò chuyện về từ thiện, về lợi ích kinh doanh, tất cả hòa quyện thành một bản nhạc xa hoa. Thẩm Kiều lướt qua, trao đổi vài câu xã giao với các đối tác, nhưng tâm trí cô vẫn bị chi phối bởi ánh mắt lạnh lùng của Lâm Trạch khi nãy.
Một tình huống bất ngờ xảy ra. Một vị khách say rượu vô ý va vào Thẩm Kiều, làm cô suýt ngã. Nhưng ngay lập tức, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, giữ cô đứng vững.
“Cẩn thận một chút,” giọng Lâm Trạch lạnh lùng nhưng trầm ấm.
Thẩm Kiều nhướng mày, hơi tức giận: “Tôi không cần ai giữ hộ.”
“Nhưng tôi đã giữ, vậy thì sao?” Anh nheo mắt, ánh mắt thăm dò.
Cảm giác vừa bực vừa lạ khiến Thẩm Kiều không biết nên cười hay giận. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông vừa khiến cô tức giận vừa không thể rời mắt.
Không khí giữa hai người dường như căng thẳng hơn bao giờ hết. Một vài vị khách xung quanh nhìn họ, cảm nhận được sự khác thường, nhưng không ai hiểu tại sao hai người xa lạ có thể tạo ra một sức hút kỳ lạ đến vậy.
Buổi tiệc kéo dài, Thẩm Kiều vẫn giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt đôi khi lại vô tình chạm vào Lâm Trạch. Và anh, với bản tính lạnh lùng, cũng không thể hoàn toàn rời mắt khỏi cô.
Khi màn đêm buông xuống và ánh đèn trong sảnh tiệc phản chiếu trên mặt kính, Thẩm Kiều đứng gần khung cửa, nhìn ra thành phố rực rỡ. Lâm Trạch xuất hiện bên cạnh, im lặng.
“Cô thấy sao về buổi tiệc?” Anh hỏi, giọng vẫn trầm lạnh, nhưng có chút tò mò.
Thẩm Kiều quay sang, đôi mắt lóe lên sự thách thức: “Buổi tiệc này giống như mọi lần, đầy những nụ cười giả tạo và ánh mắt toan tính. Anh chắc cũng thấy vậy?”
Anh nhíu mày, nhìn cô một lúc lâu. “Có thể. Nhưng tôi thấy… cô khác.”
Thẩm Kiều hơi ngạc nhiên. Không ai từng nói điều đó với cô, ít nhất là không ai nói một cách trực diện. Một cảm giác vừa lạ vừa quen len lỏi trong lòng cô.
“Cô nói thế… có phải là khen không?” Thẩm Kiều cười nhạt, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa thích thú.
Anh không trả lời ngay, chỉ lặng nhìn cô. Khoảnh khắc ấy, dường như thời gian ngừng lại. Hai người đứng gần nhau, giữa đám đông xa hoa, nhưng chỉ có họ, như thể cả thế giới đã lùi lại phía sau.
Và trong ánh mắt lạnh lùng của Lâm Trạch, Thẩm Kiều nhìn thấy một điều gì đó mà cô chưa từng thấy ở bất cứ ai: sự quan tâm, sự chú ý, và một chút… thách thức.
Đêm đó, khi tiệc kết thúc, Thẩm Kiều trở về phòng riêng trên tầng cao, nhưng tâm trí cô vẫn còn dõi theo người đàn ông lạ mặt kia. Cô không biết rằng đây chỉ là bắt đầu của một chuỗi những sự kiện thay đổi cả cuộc đời cô, nơi quyền lực, tình cảm, thử thách và cả những bí mật sẽ đan xen, kéo hai con người tưởng chừng xa lạ lại gần nhau hơn bao giờ hết.
Trong bóng đêm thành phố, hai con người – một lạnh lùng, một kiêu ngạo – đã vô tình trao nhau những ánh mắt đầu tiên, mở ra một câu chuyện tình yêu mà cả hai đều chưa từng tưởng tượng.