giữa bão tố, có anh

Chương 2: Xung đột đầu tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Thẩm Kiều tỉnh dậy trong căn phòng xa hoa của tòa nhà Sapphire Tower, ánh nắng chiếu qua rèm cửa tạo thành những vệt sáng vàng nhạt trên sàn gỗ bóng loáng. Cô ngồi dậy, nhấm nháp tách trà nóng, cảm giác yên bình hiếm hoi len lỏi trong lòng. Nhưng rồi, hình ảnh Lâm Trạch hôm qua lại hiện lên rõ mồn một: ánh mắt lạnh lùng, nụ cười vừa khinh bỉ vừa tò mò, bàn tay mạnh mẽ giữ lấy cổ tay cô khi va chạm tại buổi tiệc.

“Cái người đó… thật khó chịu,” cô thầm nghĩ, vừa giận vừa tò mò. Nhưng chính cảm giác tò mò ấy lại khiến cô không thể quên anh.

Buổi sáng, công việc đã chờ cô sẵn. Thẩm Kiều bước vào văn phòng tập đoàn Thẩm Gia, nơi ánh sáng tự nhiên tràn qua cửa kính, chiếu lên những bộ bàn ghế hiện đại. Nhân viên cúi đầu chào, nhưng cô chỉ gật nhẹ. Hôm nay, cô sẽ phải tham dự một cuộc họp quan trọng với các đối tác nước ngoài, và tất cả đều biết Thẩm Kiều – không chỉ là con gái tỷ phú, mà còn là người điều hành tài ba, thông minh và quyết đoán.

Khi cô vừa ổn định vị trí, điện thoại rung. Thẩm Kiều mở máy: một tin nhắn từ trợ lý báo:

"Ông Lâm Trạch muốn gặp cô vào lúc 10 giờ sáng, phòng họp tầng 20."

Thẩm Kiều nhướn mày, hơi khó chịu. “Ông ấy muốn gì nữa đây?” Cô nhớ lại ánh mắt đêm qua, cảm giác như bị soi xét, nhưng đồng thời lại khiến tim cô nhói lên một cách lạ thường.

Đúng 10 giờ, Thẩm Kiều bước vào phòng họp tầng 20. Phòng rộng, cửa kính nhìn ra toàn cảnh thành phố, bàn họp dài bóng loáng. Và ở đó, Lâm Trạch đứng, dáng vẻ tự tin, ánh mắt sắc lạnh như một lưỡi dao.

“Ngồi đi,” giọng anh trầm, không chút lễ nghi.

Thẩm Kiều nhếch môi, hạ ghế, ánh mắt không hề nao núng. “Anh muốn gì?”

Lâm Trạch nhấn mạnh từng từ: “Hợp tác.”

“Chúng ta hợp tác về cái gì?” Cô hỏi, giọng lạnh nhưng vẫn tò mò.

Anh mở một tập hồ sơ, đặt trước mặt cô: “Một dự án từ thiện mà tập đoàn của chúng tôi và Thẩm Gia sẽ cùng tham gia. Tôi cần biết cô có thể đảm nhận trách nhiệm này đến đâu.”

Thẩm Kiều cầm tập hồ sơ lên, lướt qua vài trang. Dự án quy mô lớn, yêu cầu cao về quản lý và vận hành. “Anh có thể yên tâm, tôi sẽ lo hết. Nhưng tôi muốn biết vai trò cụ thể của anh trong dự án này.”

Lâm Trạch nhíu mày: “Tôi sẽ giám sát tổng thể. Nếu có vấn đề, tôi trực tiếp xử lý.”

Thẩm Kiều nhếch môi, ánh mắt thách thức: “Nghe như anh muốn kiểm soát tôi.”

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn cô: “Cô nên hiểu rằng tôi không cần kiểm soát ai. Chỉ là… tôi muốn mọi việc suôn sẻ. Và điều đó đôi khi đồng nghĩa với việc tôi phải biết chuyện gì đang xảy ra.”

Cả hai im lặng, ánh mắt đối diện như hai chiến binh trên chiến trường. Thẩm Kiều cảm nhận được sức mạnh từ Lâm Trạch – quyền lực, tự tin và đầy áp lực. Nhưng thay vì sợ hãi, cô lại thấy hứng thú.

“Được rồi,” cô thở dài, gập hồ sơ lại. “Chúng ta sẽ hợp tác. Nhưng hãy nhớ, tôi không phải người dễ bị điều khiển.”

Anh gật đầu, nụ cười thoáng qua trên môi: “Tôi thích điều đó ở cô.”

Ngày hôm sau, buổi khảo sát dự án diễn ra. Thẩm Kiều và Lâm Trạch phải đi thực tế tại một khu vực dân cư đang xây dựng, nơi dự án từ thiện sẽ giúp cải thiện điều kiện sống của cư dân.

Thẩm Kiều đứng trên bãi đất rộng, nhìn những ngôi nhà tạm bợ, ánh mắt cô tràn đầy quyết tâm: “Chúng ta cần lên kế hoạch chi tiết, nếu không muốn thất bại.”

Lâm Trạch bước đến, nghiêm túc: “Cô có thể đưa ra giải pháp nào cụ thể?”

Thẩm Kiều không ngần ngại: “Tôi sẽ chia thành ba giai đoạn. Giai đoạn đầu là khảo sát hiện trạng, giai đoạn hai là cải thiện cơ sở hạ tầng, giai đoạn ba là đào tạo người dân quản lý dự án…” Cô liệt kê chi tiết từng bước, ánh mắt sáng rực.

Anh hơi nhíu mày, không hài lòng: “Cô chỉ nhìn vấn đề ở bề mặt. Tôi muốn biết rủi ro tiềm ẩn và cách ứng phó.”

Thẩm Kiều trừng mắt: “Anh có thể đưa ra đề xuất đi. Đây là dự án chung, không phải sân khấu để anh chứng minh quyền lực.”

Lâm Trạch nheo mắt, hơi ngạc nhiên trước sự ngang tàng và tự tin của cô. “Cô dám nói với tôi như thế?”

“Vâng. Tôi không sợ anh,” cô đáp, giọng thẳng thắn.

Khoảnh khắc đó, bầu không khí căng thẳng đến mức cả hai không ai nhúc nhích. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt Lâm Trạch, có một cảm giác vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Anh chưa từng gặp một người phụ nữ nào vừa kiêu ngạo vừa thông minh, dám thách thức anh trực diện.

Ngày thứ ba, xung đột tiếp tục. Trong một buổi họp nội bộ, Thẩm Kiều đề xuất một phương án tài chính để tiết kiệm chi phí. Nhưng Lâm Trạch cho rằng phương án đó rủi ro, và đưa ra ý kiến trái ngược.

“Anh không hiểu tình hình thực tế,” cô gắt lên, ánh mắt sắc bén.

“Cô chưa bao giờ nhìn nhận toàn cảnh,” anh đáp, giọng lạnh như băng.

Một lần nữa, hai người đối diện, ánh mắt như đấu kiếm. Các đồng nghiệp xung quanh đều nín thở, không dám chen vào.

Thẩm Kiều nhấn mạnh: “Nếu anh không tin tưởng tôi, thì có thể tự xử lý.”

Anh nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú: “Được. Nhưng tôi thích cách cô dám nói thẳng.”

Cả hai không nhận ra rằng, qua mỗi cuộc tranh luận, sự kết nối giữa họ lại tăng lên. Xung đột trở thành sức hút, và trái tim cả hai bắt đầu rung động mà không ai thừa nhận.

Buổi chiều, khi Thẩm Kiều rời văn phòng, cô nhận được một tin nhắn:

"Cuộc họp tối nay tại nhà tôi. Có một vài vấn đề cần trao đổi trực tiếp. – Lâm Trạch"

Cô nhíu mày, vừa tò mò vừa hơi bực: “Anh ấy có phải quá… kiểm soát không nhỉ?” Nhưng sâu trong lòng, cô cũng tò mò không kém: những vấn đề Lâm Trạch muốn trao đổi là gì?

Tối hôm đó, khi Thẩm Kiều bước vào căn biệt thự hiện đại của Lâm Trạch, ánh đèn ấm áp, nội thất sang trọng, cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Lâm Trạch đứng đó, nhìn cô bước vào, ánh mắt không giấu được vẻ quan tâm.

“Cô có thấy phòng họp của tôi… gần gũi hơn so với văn phòng không?” Anh cười nhẹ, giọng trầm ấm.

Thẩm Kiều nhếch môi: “Chỉ là địa điểm khác. Vấn đề vẫn là anh muốn kiểm soát tôi.”

Anh tiến lại gần, đôi mắt lấp lánh: “Cô lại nói tôi như vậy… Tôi nghĩ cô thích điều này hơn là phủ nhận.”

Thẩm Kiều trợn mắt: “Anh dám nói như vậy à? Tôi không thích!”

Anh cười khẽ, bước đến gần, nhưng không quá xâm phạm không gian riêng: “Chỉ là quan sát thôi. Cô thông minh, mạnh mẽ… và tôi muốn biết cô sẽ phản ứng thế nào trước tôi.”

Cảm giác vừa bực vừa… rung động khiến Thẩm Kiều lúng túng. Cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông vừa gây khó chịu vừa khiến cô không thể rời mắt.

Buổi tối kết thúc với những cuộc trao đổi căng thẳng nhưng đầy lôi cuốn, và Thẩm Kiều rời đi, trái tim rối bời, không biết rằng mối quan hệ giữa cô và Lâm Trạch vừa bắt đầu bước vào giai đoạn “cãi nhau nhưng dần nảy sinh tình cảm”, nơi mỗi lần va chạm sẽ khiến hai người gần nhau hơn, đồng thời mở ra những thử thách mới trong dự án từ thiện và trong trái tim của họ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×