Sáng sớm, Thẩm Kiều tỉnh dậy với tâm trạng nặng nề. Sau những ngày kiểm toán căng thẳng, những hiểu lầm trên mạng xã hội, và cả tai nạn tại công trường, cô cảm thấy trái tim mệt mỏi nhưng không thể buông bỏ. Ánh nắng chiếu qua rèm cửa nhưng tâm trí cô vẫn chìm trong những suy nghĩ về Lâm Trạch – người đàn ông vừa nghiêm nghị, vừa lạnh lùng nhưng cũng khiến cô cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ.
Cô đứng trước cửa sổ, nhấp một ngụm trà nóng, tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh. Dù gì, anh ấy cũng chỉ là đối tác.” Nhưng sâu thẳm, cô biết rằng mình đang bắt đầu lệ thuộc vào sự hiện diện của anh, điều khiến cô vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng.
Tại văn phòng Thẩm Gia, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Hôm nay, đoàn kiểm toán sẽ công bố kết quả sơ bộ, và kết quả này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng dự án cũng như uy tín cá nhân Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều bước vào phòng họp, nơi Lâm Trạch đã có mặt từ sớm. Anh đứng trước bản đồ dự án, ánh mắt sắc bén nhưng đôi lúc lóe lên chút lo lắng hiếm thấy.
“Cô đã chuẩn bị báo cáo cuối cùng chưa?” anh hỏi, giọng trầm lạnh nhưng nghiêm túc.
“Đã chuẩn bị. Tôi đã rà soát tất cả các hạng mục, đảm bảo không xảy ra sai sót,” Thẩm Kiều đáp, giọng kiên định nhưng có chút run nhẹ vì áp lực.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Hôm nay là ngày quyết định. Nếu có bất kỳ sai sót nào, chúng ta phải xử lý ngay.”
Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áp lực nặng nề. Anh luôn xuất hiện như một người giám sát vô hình, khiến cô vừa bực vừa lo.
Buổi sáng, đoàn kiểm toán tiến hành kiểm tra toàn diện. Mỗi chi tiết nhỏ đều được kiểm tra tỉ mỉ: hồ sơ nhân sự, tiến độ, chất lượng vật liệu, quản lý tài chính. Thẩm Kiều và Lâm Trạch đi sát nhau, vừa hướng dẫn, vừa giải thích chi tiết.
Một lần nữa, những phóng viên từ báo chí địa phương có mặt tại công trường. Lâm Trạch đứng cạnh một phụ nữ khác – là quản lý dự án mới từ đối tác – để giải thích một hạng mục kỹ thuật. Những bức hình này ngay lập tức được chia sẻ trên mạng xã hội, kèm chú thích:
"Liệu nữ đại gia Thẩm Gia có quan hệ đặc biệt với tổng giám đốc Lâm Trạch?"
Thẩm Kiều nhìn điện thoại, tim nhói lên. Cô bực tức, giọng run: “Lại là tin đồn… sao mọi chuyện cứ bám theo mình mãi vậy?”
Cô gọi ngay cho Lâm Trạch: “Anh nhìn xem! Lại xuất hiện tin đồn về chúng ta!”
Anh nghe máy, giọng trầm: “Tôi biết. Tôi sẽ xử lý, nhưng cô… hãy bình tĩnh.”
“Bình tĩnh? Tôi không thể bình tĩnh khi người ta bịa đặt về tôi như vậy!” cô hét lên.
Anh đáp, giọng điềm tĩnh: “Tin đồn là điều ngoài tầm kiểm soát. Quan trọng là chúng ta biết sự thật và hành động đúng. Tôi sẽ giải quyết phần của tôi, còn cô tập trung vào kiểm toán.”
Cô hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh. Nhưng sâu thẳm, cô nhận ra mình đang quá quan tâm đến anh, đến mức một hiểu lầm nhỏ cũng khiến cô đau lòng.
Buổi chiều, cao trào xảy ra: thành viên kiểm toán phát hiện một số hạng mục chưa hoàn thiện đúng tiến độ. Họ yêu cầu Thẩm Kiều và Lâm Trạch giải trình ngay lập tức.
“Chúng tôi cần lý do tại sao tiến độ chưa đạt yêu cầu, và biện pháp khắc phục ngay lập tức!” trưởng đoàn kiểm toán nói, giọng nghiêm khắc.
Thẩm Kiều nhanh chóng lấy hồ sơ, giọng chắc chắn: “Chúng tôi đã phát hiện một số sự cố vật liệu và nhân sự. Tôi đã lên kế hoạch điều phối các hạng mục khác để đảm bảo tiến độ. Nếu đoàn cho phép, tôi sẽ triển khai ngay.”
Lâm Trạch đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt vừa nghiêm, vừa đầy tin tưởng. Anh biết rằng cô ấy có năng lực vượt trội và khả năng xử lý áp lực tuyệt vời.
Nhưng khi Thẩm Kiều đang trình bày, một cuộc điện thoại từ gia đình cô vang lên. Cha của cô, Thẩm Trưởng Gia, gọi với giọng nghiêm:
“Kiều, con nghe nói trên mạng xã hội đang lan truyền tin đồn về con và Lâm Trạch. Gia đình lo lắng, con phải cẩn thận. Những việc này có thể ảnh hưởng đến uy tín và danh tiếng của nhà họ Thẩm.”
Thẩm Kiều căng thẳng, giọng run: “Con… con biết rồi, cha ạ. Con sẽ xử lý.”
Cuộc điện thoại này khiến cô thêm áp lực, trong khi đoàn kiểm toán vẫn chờ câu trả lời. Khoảnh khắc này, cô nhận ra một mình không thể chống lại tất cả áp lực, và ánh mắt cô nhìn Lâm Trạch đầy cầu cứu.
Anh tiến lại gần, giọng trầm: “Cô đừng lo. Chúng ta cùng nhau xử lý mọi việc. Tin đồn chỉ là giọt nước ngoài kiểm soát.”
Cô nhìn anh, tim nhói lên: “Nhưng… cha tôi, gia đình tôi…”
Anh nắm tay cô, ánh mắt sâu: “Tôi sẽ bảo vệ cô. Dù là công việc hay áp lực gia đình, cô không phải đối mặt một mình.”
Thẩm Kiều lặng im, cảm giác vừa yên tâm vừa xấu hổ. Lần đầu tiên, cô thừa nhận cảm giác tin tưởng tuyệt đối vào một người đàn ông, và trái tim cô bắt đầu rung động mạnh mẽ.
Buổi tối, sau khi kiểm toán kết thúc, kết quả sơ bộ được công bố: dự án đạt hơn 95% yêu cầu, và Thẩm Kiều nhận được lời khen từ đoàn kiểm toán.
Cô đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, tự nhủ: “Mình đã vượt qua thử thách, nhưng cảm xúc của mình… vẫn còn rối bời.”
Trong khi đó, Lâm Trạch đứng bên văn phòng đối diện, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra rằng cô ấy không chỉ là đối tác, mà còn là người duy nhất khiến anh muốn bảo vệ và quan tâm, dù giữa họ vừa xảy ra xung đột và hiểu lầm.
Khoảng cách giữa họ lúc này vừa là áp lực xã hội, vừa là cảm xúc chưa được thừa nhận, nhưng cả hai đều biết rằng sự gắn kết đặc biệt đang hình thành.