giữa bão tố, có anh

Chương 9: Bão tố chạm ngưỡng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Thẩm Kiều thức dậy với tâm trạng nặng nề. Sau những ngày áp lực kiểm toán, tin đồn trên mạng xã hội, và những hiểu lầm liên tiếp, cô cảm thấy trái tim mệt mỏi nhưng vẫn không thể buông bỏ. Ánh nắng chiếu qua rèm cửa, nhưng tâm trí cô vẫn chìm trong những suy nghĩ về Lâm Trạch – người đàn ông vừa kiêu ngạo, vừa lạnh lùng nhưng cũng khiến cô cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

Cô đứng trước cửa sổ, nhấp một ngụm trà nóng, tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh. Dù gì anh ấy cũng chỉ là đối tác.” Nhưng sâu thẳm, cô biết rằng bản thân đang dần lệ thuộc vào sự hiện diện của anh, điều khiến cô vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng.

Tại văn phòng Thẩm Gia, không khí căng thẳng tột độ. Hôm nay là buổi kiểm tra tiến độ giữa giai đoạn quan trọng của dự án và sự hiện diện của một đoàn kiểm toán cấp cao khiến mọi thứ càng áp lực hơn.

Thẩm Kiều bước vào phòng họp, nơi Lâm Trạch đã có mặt từ sớm. Anh đứng trước bản đồ dự án, ánh mắt sắc bén nhưng đôi lúc lóe lên chút lo lắng hiếm thấy.

“Cô đã chuẩn bị báo cáo chưa?” anh hỏi, giọng trầm lạnh nhưng nghiêm túc.

“Đã chuẩn bị. Tôi đã rà soát tất cả các hạng mục, đảm bảo không xảy ra sai sót,” Thẩm Kiều đáp, giọng kiên định nhưng có chút run nhẹ vì áp lực.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Hôm nay là ngày quyết định. Nếu có bất kỳ sai sót nào, chúng ta phải xử lý ngay.”

Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áp lực nặng nề. Anh luôn xuất hiện như một người giám sát vô hình, khiến cô vừa bực vừa lo.

Buổi sáng, đoàn kiểm toán từ chính quyền và các nhà tài trợ đến công trường. Họ kiểm tra từng hạng mục, đo đạc tiến độ, kiểm tra chất lượng vật liệu, và không ngừng đưa ra những câu hỏi hóc búa.

Thẩm Kiều và Lâm Trạch đi sát nhau, vừa hướng dẫn, vừa giải thích chi tiết cho từng thành viên đoàn kiểm toán. Mỗi câu trả lời của Thẩm Kiều đều sắc bén, chính xác, nhưng sâu thẳm, cô vẫn cảm thấy lo lắng, vì mỗi bước đi đều có thể tạo ra hiểu lầm.

Trong lúc trao đổi, một số phóng viên từ báo chí địa phương chụp hình. Lâm Trạch đứng cạnh một phụ nữ khác – là quản lý dự án mới từ phía đối tác – để giải thích một hạng mục kỹ thuật. Những bức hình này nhanh chóng được chia sẻ trên mạng xã hội kèm chú thích:

"Liệu nữ đại gia Thẩm Gia có mối quan hệ đặc biệt với tổng giám đốc Lâm Trạch?"

Thẩm Kiều nhìn điện thoại, tim nhói lên. Cô bực tức, giọng run: “Lại là tin đồn… sao mọi chuyện cứ bám theo mình mãi vậy?”

Cô gọi ngay cho Lâm Trạch: “Anh nhìn xem! Lại xuất hiện tin đồn về chúng ta!”

Anh nghe máy, giọng trầm: “Tôi biết. Tôi sẽ xử lý, nhưng cô… hãy bình tĩnh.”

“Bình tĩnh? Tôi không thể bình tĩnh khi người ta bịa đặt về tôi như vậy!” cô hét lên.

Anh đáp, giọng điềm tĩnh: “Tin đồn là điều ngoài tầm kiểm soát. Quan trọng là chúng ta biết sự thật và hành động đúng. Tôi sẽ xử lý phần của tôi, còn cô tập trung vào kiểm toán.”

Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng sâu thẳm, cô nhận ra mình đang quá quan tâm đến anh, đến mức một hiểu lầm nhỏ cũng khiến cô đau lòng.

Buổi chiều, sự kiện cao trào xảy ra: một tai nạn bất ngờ tại công trường. Một cột bê tông chưa cố định bị đổ, suýt trúng Thẩm Kiều. Lâm Trạch lao tới kịp thời, nắm tay cô kéo ra xa. Khoảnh khắc đứng sát nhau, trái tim cả hai đều đập nhanh, và sức hút giữa họ gần như bùng nổ.

“Cẩn thận!” anh nói, giọng trầm nhưng đầy lo lắng.

“Tôi… tôi ổn,” cô đáp, nhưng giọng run nhẹ.

Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nhưng ấm: “Cô không thể luôn lao vào nguy hiểm như vậy.”

Cô hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh: “Tôi… tôi không sợ.”

Khoảnh khắc này, hiểu lầm, lo lắng và cảm xúc dồn nén bùng nổ, khiến cả hai phải nhìn thẳng vào cảm xúc thật của mình.

Buổi tối, sau khi tai nạn được xử lý, cả hai trở về văn phòng. Không khí nặng nề nhưng lắng lại. Thẩm Kiều tập trung vào sắp xếp hồ sơ, trong khi Lâm Trạch đứng gần cửa sổ, ánh mắt xa xăm.

Cô bỗng lên tiếng, giọng run: “Anh… hôm nay… anh lo lắng cho tôi sao?”

Anh quay lại, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi… không muốn cô gặp nguy hiểm. Tôi… không thể nhắm mắt khi nhìn cô ở gần nguy hiểm.”

Thẩm Kiều lặng im, tim nhói lên. Cô nhận ra rằng cảm xúc mình dành cho anh đã vượt ra ngoài mối quan hệ đối tác.

Anh bước tới gần cô, giọng trầm nhưng ấm: “Thẩm Kiều, tôi biết giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm. Nhưng… tôi không muốn mất cô. Tôi không chỉ quan tâm đến dự án, mà còn đến cô.”

Cô nhìn anh, mắt long lanh, cảm xúc trào dâng: “Tôi… tôi cũng… không muốn… mất anh…”

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ bị xóa bỏ tạm thời, nhưng cả hai đều biết rằng áp lực xã hội, hiểu lầm và công việc vẫn là thử thách lớn tiếp theo, đòi hỏi họ phải phối hợp và thừa nhận tình cảm một cách kiên quyết.

Từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa Thẩm Kiều và Lâm Trạch bước sang một giai đoạn mới, nơi xung đột, áp lực và cảm xúc thực sự song hành. Họ nhận ra rằng tình cảm và công việc không thể tách rời, và bất kỳ hiểu lầm nào cũng có thể làm lung lay niềm tin nếu không đối mặt trực tiếp.

Nhưng bão tố vẫn chưa kết thúc. Một sự kiện bất ngờ sắp tới sẽ khiến cả hai phải đứng trước lựa chọn khó khăn, quyết định sự tiếp nối của tình cảm và thành công dự án, mở ra bước ngoặt quan trọng cho mạch truyện.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×