Giữa Deadline Là Anh

Chương 1: NGÀY ĐẦU Ở NOVA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

6h45 sáng.

Diễm Trang đứng trước tòa nhà NOVA Media, tay siết chặt quai túi xách, tim đập chậm nhưng nặng như thể đang chuẩn bị bước lên một sân khấu lớn mà chưa kịp học thuộc lời thoại. Cô hít sâu một hơi, vị khói xe pha lẫn mùi cà phê sớm tràn vào lồng ngực.

Thành phố lớn. Cuộc sống mới. Bắt đầu từ hôm nay.

Cô bước qua cánh cửa kính mở tự động, nơi ánh đèn trắng rọi xuống sàn đá bóng loáng. Nội thất văn phòng hiện đại, những dãy bàn làm việc thẳng tắp, laptop đang sạc đầy, máy điều hòa chạy nhẹ như hơi thở.

Trang đi thẳng đến quầy lễ tân, giọng vừa đủ nghe:
— Chào chị, em là Diễm Trang, nhân viên mới phòng sáng tạo.

Cô lễ tân trẻ cười tươi, đưa cho Trang một thẻ nhân viên tạm thời, rồi hướng dẫn lối đi như một chiếc GPS thân thiện.

— Phòng sáng tạo tầng 12, chị cứ đi thẳng, bên tay trái. Hôm nay team đang họp sáng đầu tuần đó ạ.

Tầng 12 mở ra với âm thanh đặc trưng của một công ty truyền thông: tiếng gõ bàn phím, tiếng xì xào thảo luận, tiếng máy in chạy rè rè ở góc phòng.

Cửa phòng họp đang hé mở. Trang nhón chân nhìn vào – gần chục người ngồi quanh bàn tròn, trước màn hình lớn đang chiếu slide dự án. Cô hít một hơi, gõ nhẹ cửa.

— Xin lỗi, tôi là Diễm Trang, nhân sự mới bên content…

Cả phòng quay lại nhìn cô. Một thoáng im lặng.

Rồi một người phụ nữ đeo kính, dáng nhỏ nhắn nhưng ánh mắt sắc sảo, mỉm cười:

— Chào mừng em, chị là chị Khánh – Head phòng sáng tạo. Vào ngồi đi. Em đến đúng lúc team đang lên kế hoạch cho dự án lớn của quý này.

Trang gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế trống gần cuối bàn, bên cạnh một người đàn ông đang chăm chú nhìn màn hình laptop. Cô chỉ liếc thấy áo sơ mi xanh đậm được ủi phẳng, cổ tay áo xắn gọn, đồng hồ bạc đơn giản – một kiểu người chỉn chu đến khó gần.

Người đó ngẩng lên. Ánh mắt anh ta đen sâu, lạnh và lặng như mặt hồ không gợn sóng.

— Tôi là Hải Đăng. Leader nhóm nội dung chính. Chào mừng chị.

Trang mỉm cười lịch sự.
— Rất hân hạnh.

Anh không cười đáp lại.


Cuộc họp kéo dài gần một tiếng. Slide hiện ra các chiến dịch lớn, ngân sách, timeline, và deadline – những thứ làm máu trong người Trang sôi lên như thể cô vừa quay lại một trận chiến cũ. Đây chính là cảm giác mà cô đã nhớ suốt nửa năm tạm nghỉ sau cuộc chia tay dài hơn cả mối tình.

Khi kết thúc, Khánh gọi Trang và Đăng ở lại.

— Dự án "Thành phố trong em" lần này, chị muốn cả hai cùng phụ trách nội dung chính. Đăng lo cấu trúc và định hướng kịch bản, Trang triển khai phần ý tưởng sáng tạo và tagline.

Trang gật đầu, nhưng khóe mắt kịp liếc thấy một cái nhíu mày rất khẽ từ Hải Đăng.

Ra đến hành lang, Đăng lên tiếng trước, giọng không cao nhưng sắc:

— Chị quen làm agency hay client?

— Agency. 5 năm. Chuyển qua client được 1 tháng thì nghỉ việc.

— Tốt. Agency sẽ biết deadline là thứ không thể đùa. Tôi làm việc thẳng, chị đừng để bụng.

Trang quay sang, giữ giọng bình thản:

— Tôi cũng không thích lòng vòng. Anh yên tâm.


Ngày đầu tiên ở NOVA trôi qua nhanh như một cơn mưa rào. Trang được dẫn đi làm quen với các phòng ban, được cấp email công ty, phần mềm quản lý task – và đặc biệt là một lịch họp dày đặc từ tuần sau.

Tối đó, cô trở về căn hộ mới thuê ở quận 4. Đèn phòng vàng nhạt, trên bàn là ly nước chanh đã cạn và một khung ảnh lật úp.

Cô không còn giữ ảnh cũ. Không còn lưu số người cũ. Nhưng đôi khi, vào những đêm yên tĩnh thế này, cô vẫn nghe tim mình nhói lên – không phải vì tiếc nuối, mà vì cô từng yêu quá nhiều.


Ngày thứ ba, nhóm nội dung có buổi brainstorm đầu tiên cho chiến dịch mới. Đăng đến sớm, laptop đã mở, slide trắng chờ đợi. Trang bước vào, đặt tập sổ tay xuống bàn.

— Tôi nghĩ concept lần này nên là "Thành phố – không chỉ là nơi ở, mà là nơi ta lớn lên cùng." Một kiểu nhân hoá thành phố như người đồng hành.

Đăng nhìn cô, không gật, không lắc.

— Nghe cảm tính. Có số liệu nào chứng minh insight đó hiệu quả?

Trang ngẩng lên:

— Tôi chưa có số liệu, nhưng tôi có câu chuyện. Một đứa trẻ lớn lên cùng những con đường ngập mưa, những xe bánh mì vỉa hè, những lần đi học về muộn… Thành phố không nuôi dưỡng bằng tiền, mà bằng ký ức.

Đăng không nói. Anh nhìn về bảng trắng, nơi cô vừa viết dòng tagline: "Thành phố không ở lại, nhưng vẫn luôn ở bên."

Một phút sau, anh gật nhẹ.

— Được. Viết ra ba phiên bản triển khai. Chiều nay gửi.


Tối hôm đó, khi mọi người đã về gần hết, Trang vẫn ngồi trước màn hình, mắt mỏi nhừ vì chỉnh từng dòng chữ cho phần script. Cô nghe tiếng bước chân nhẹ sau lưng, rồi một ly cà phê sữa đá được đặt xuống bàn.

— Cảm ơn. — Cô khẽ nói.

Không có lời đáp. Nhưng vài giây sau, giọng Đăng cất lên phía sau:

— Câu tagline đó. Lần đầu tôi thấy hợp lý từ một người mới.

Trang quay sang, hơi ngạc nhiên.

— Ý anh là... tôi nên vui?

Anh nhún vai.

— Còn tùy. Nếu chị thích đánh giá công bằng.

Cô bật cười khẽ, không kiềm được. Lần đầu tiên, Hải Đăng không còn lạnh như cục băng văn phòng nữa.


Cuối chương 1


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!