Giữa Deadline Là Anh

Chương 10: CƠ HỘI VÀ CHIA LY KHÔNG HẸN TRƯỚC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Hai. 8h00 sáng.

Diễm Trang ngồi trong phòng họp VIP tầng 16, nơi cô sẽ tập buổi thuyết trình trực tiếp đầu tiên với phía khách hàng Nhật Bản. Cô không mang theo matcha như mọi ngày. Thay vào đó là chai nước lọc, một cây bút và cuốn sổ nhỏ có viết tay hàng chữ:

“Giữ sự chân thành, dù thế giới có trơn trượt đến đâu.”
— lời mẹ cô từng dặn.

Không gian bên ngoài yên ắng. Nhưng bên trong Trang, mọi thứ không hề yên.
Đây là lần đầu cô “một mình” đại diện đội sáng tạo trước những đối tác lớn — mà còn là người nước ngoài, với văn hóa, cách làm việc rất khác biệt.

— Cô Trang?

Cánh cửa bật mở. Một người đàn ông trung niên bước vào, lịch thiệp, nghiêm nghị.
— Tôi là ông Tanaka. Sẽ là người hướng dẫn trực tiếp cho bài thuyết trình của cô trong tuần này.

Ông nói tiếng Anh lưu loát. Giọng điệu không quá cứng nhắc, nhưng cũng không có nhiều biểu cảm.

— Tôi muốn xem cách cô thể hiện — không slide, không nhạc nền. Chỉ là lời nói.

Trang gật đầu, đứng dậy, hít sâu một hơi.

Cô bắt đầu kể về ý tưởng. Về hành trình cảm xúc. Về “kết nối” là gì với người Việt.
Về những điều không nằm trong brief, nhưng xuất hiện trong trái tim người xem.

Ông Tanaka không ngắt lời. Chỉ lặng lẽ ghi chép, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn cô.

Khi Trang nói xong, ông trầm ngâm vài giây. Rồi đáp:

— Tôi hiểu vì sao cô được chọn.

Cô thở phào.

— Nhưng… — ông nói thêm — cô nói hơi nhanh. Cảm xúc tốt, nhưng chưa đủ “ngưng”. Trong cảm xúc cũng cần khoảng lặng — để người nghe kịp chạm vào nó.

Buổi tập kéo dài suốt 2 tiếng. Trang bước ra khỏi phòng họp với cuốn sổ đầy những ghi chú chỉnh sửa, cùng hàng loạt câu hỏi khó ông Tanaka “gợi ý” cô nên chuẩn bị.

Cô chưa bao giờ thấy bản thân... nhỏ bé đến thế.


Cùng lúc đó, ở một góc khác của tòa nhà.

Hải Đăng bước vào phòng HR. Trên bàn là hồ sơ từ công ty mẹ tại Singapore gửi sang.
Họ muốn mời anh về làm Senior Creative Lead cho chi nhánh Đông Nam Á. Một bước tiến lớn. Lương tăng, cơ hội phát triển mạnh. Thời hạn phản hồi: 5 ngày.

Chị trưởng phòng nhân sự nhìn anh:

— Họ chọn em là vì tin vào khả năng điều phối. Cũng vì em chưa từng gắn cảm xúc vào công việc. Luôn lý trí.

Đăng cười nhẹ:

— Có thể… không còn đúng nữa.

Chị nghiêng đầu:

— Em định từ chối?

— Em đang nghĩ.

— Vì Trang?

Anh không trả lời. Nhưng ánh mắt đã thay câu xác nhận.

Chị gật gù:

— Có những người… là điểm neo của ta ở một thành phố. Nhưng cũng có người, là lý do ta sẵn sàng rời đi, để người kia được sống đúng với hoài bão của họ.

Chiều hôm đó.
Trang về trễ, gần 7h tối. Vừa bước vào khu pantry, cô thấy Đăng đang pha cà phê.

— Em tưởng anh về rồi.

— Vẫn còn vài thứ phải cân nhắc.

Cô rút chai nước trong tủ lạnh, im lặng một lúc rồi quay sang:

— Anh biết không? Hôm nay em run đến mức chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng ông Tanaka rất công tâm. Ông ấy dạy em cách nói… bằng cả sự im lặng.

— Đó là kỹ năng khó nhất.

— Em nhận ra, cảm xúc không phải cứ tuôn ra là đủ. Đôi khi… phải kìm lại để người khác hiểu.

Đăng nhìn cô, như muốn nói điều gì đó. Nhưng rồi lại thôi.
Anh quay đi, rót thêm nước vào bình pha cà phê. Cô nhìn anh, chần chừ:

— À… có một chuyện.

— Gì vậy?

— Em thấy HR gọi anh lên sáng nay. Có gì… liên quan đến việc chuyển công tác không?

Anh sững người một chút. Nhưng rồi vẫn điềm đạm:

— Có. Họ mời anh sang Singapore làm team lead mới.

Cô nắm chặt chai nước, suýt để trượt xuống bàn.

— Vậy… anh có đi không?

Anh nhìn cô. Trong mắt có thứ gì đó rất thật, nhưng cũng rất xa.

— Em nghĩ… anh nên đi?

Cô không trả lời được. Vì trong lòng là một cơn sóng ngổn ngang.

Nếu cô nói đừng đi, cô sẽ ích kỷ. Nhưng nếu cô nói hãy đi, là tự tay buông một điều gì đó chưa kịp gọi tên.

Cuối cùng, Trang chỉ nói khẽ:

— Anh từng nói, nếu anh là lý do khiến em chùn bước, anh sẽ không tha thứ cho mình.

— Ừ.

— Nhưng nếu em là lý do khiến anh từ bỏ một cơ hội… em cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Đăng cười, rất nhẹ.

— Vậy có lẽ... ta nên học cách yêu mà không cản đường nhau.

Câu nói rơi vào khoảng trống giữa hai người. Dài. Và lạnh.

Trang siết chặt tay, rồi đứng dậy, bước khỏi pantry mà không quay lại.

Cô không biết sau cánh cửa đó, Đăng đang đứng nguyên như cũ. Nhưng lòng anh vừa bỏ lại một điều gì… rất nặng.


Cuối chương 10


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!