Giữa Deadline Là Anh

Chương 9: ÁNH ĐÈN SÂN KHẤU VÀ BÓNG NGƯỜI PHÍA DƯỚI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Sáu. 9h00 sáng.

Phòng họp lớn tầng 14 được biến thành “mini-stage” cho buổi trình bày demo nội bộ. Cả bộ phận sáng tạo — từ leader, senior đến thực tập sinh — đều có mặt. Ánh đèn sáng rực, màn hình lớn phía sau hiển thị dòng chữ:

“Người đại diện sáng tạo - Dự án TVC: Kết nối cảm xúc”

Chị Khánh bước lên, mở đầu nhẹ nhàng:

— Hôm nay, mỗi người sẽ có 10 phút trình bày concept, hướng sáng tạo và cách kết nối cảm xúc người xem. Sau đó, mọi người sẽ bình chọn.

Cô nhìn cả hai:

— Hải Đăng. Diễm Trang. Chúc hai em may mắn.

Trang là người được chọn trình bày trước.

Cô đứng dậy, bước ra giữa phòng. Tay cầm điều khiển slide. Nhịp tim đập mạnh, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng, từng nhịp một:

— Khi bắt đầu dự án này, điều tôi nghĩ đến đầu tiên không phải là hình ảnh hay nhạc nền… mà là cảm giác.

Slide chuyển — là khung cảnh quen thuộc: một người đàn ông lặng lẽ trở về phố cũ.

— Cảm giác khi bạn bước qua một ngã rẽ trong đời, và ngoái lại — để nhận ra, những gì từng làm bạn đau… lại chính là thứ giữ bạn vững vàng hôm nay.

Cô dừng một nhịp. Đèn trong phòng dịu lại. Nhạc nền vang lên: bản phối Đăng đã làm.

Cả phòng im lặng.

Trang tiếp tục:

— Tôi không tạo ra câu chuyện này một mình. Mỗi frame hình, mỗi nốt nhạc, đều là sự cộng hưởng từ những người đồng hành — mà tôi biết ơn.

Cô kết thúc với nụ cười nhẹ:

— Tôi không hứa sẽ hoàn hảo. Nhưng tôi biết cách khiến khán giả… cảm được.
Và đôi khi, đó mới là điều khiến họ nhớ.

Khi cô cúi chào, tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng. Một vài cái gật đầu từ cấp trên. Những ánh mắt ấm áp từ đồng nghiệp.

Cô nhìn về phía cuối phòng — nơi Đăng đang đứng dựa tường, khoanh tay.

Anh không vỗ tay. Nhưng gật đầu nhẹ. Mắt anh, dù không biểu lộ nhiều, nhưng có điều gì đó… lặng hơn thường ngày.

Đến lượt Đăng.

Anh bước lên, trình bày chỉn chu, sắc sảo, logic tuyệt đối. Không một câu dư thừa. Không một chi tiết mơ hồ.

Anh không nhắc đến “cảm xúc” như Trang. Nhưng từng hình ảnh anh chọn, từng ví dụ anh dẫn… lại khiến người nghe thấy được sự tinh tế đến tàn nhẫn.

Khi kết thúc, anh chỉ nói:

— Tôi không muốn người xem thấy TVC này đẹp. Tôi muốn họ thấy... đúng.

11h30 trưa. Kết quả bình chọn được công bố:

Người được chọn đại diện sáng tạo trình bày với khách hàng:
DIỄM TRANG. (60% phiếu bầu)

Trang sững người.

Cô không nghĩ mình sẽ thắng. Dù đã chuẩn bị cho điều đó.

Chị Khánh đến bên, vỗ nhẹ vai cô:

— Em xứng đáng. Cách em kể chuyện khiến người ta thấy được chính mình trong đó. Em không thuyết phục bằng lý trí, em chạm được cảm xúc. Ít ai làm được như thế.

Buổi chiều hôm đó, Trang đi ngang bàn Đăng. Anh đang gõ gì đó. Không ngẩng lên.

Cô đứng lại.

— Anh không chúc mừng tôi à?

Đăng không nhìn cô, giọng trầm:

— Em đâu cần anh chúc.

— Đừng nói vậy.

Anh ngẩng lên. Lần đầu tiên trong nhiều ngày, ánh mắt anh không còn lạnh — mà đầy... mỏi mệt.

— Anh không sao. Thật đấy. Anh biết em làm tốt. Anh tự hào về em.

Trang cười nhạt.

— Sao nghe giống… một người ngoài cuộc thế?

Anh im lặng. Không trả lời.

Cô lặng lẽ quay đi. Nhưng trong lòng, bắt đầu dấy lên cảm giác xa lạ:
Liệu việc bước lên có phải là lý do khiến cô và anh… bắt đầu cách xa?


Tối hôm đó, khi mọi người kéo nhau đi ăn mừng, Đăng không đi.
Anh ngồi lại một mình trong phòng dựng.

Laptop bật sẵn file trình bày cũ của mình. Slide cuối cùng là hình ảnh một bàn tay giơ lên giữa đám đông — như thể đang chờ ai đó nắm lấy.

Anh nhìn vào hình ảnh đó rất lâu. Rồi lặng lẽ đóng máy.

Có những chiến thắng… khiến người ta thấy cô đơn hơn cả khi thất bại.


Cuối chương 9


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!