giữa đêm tàn, em rực cháy

Chương 1: Mùi Tro Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố về đêm vẫn nhộn nhịp, ánh đèn rọi xuống từng góc khuất nơi phố lớn, nhưng với Lâm Ái Nhi, bầu trời như đang cháy. Cô đứng giữa phòng khách xa hoa của biệt thự nhà họ Lâm – từng là niềm kiêu hãnh của dòng họ, nay ngập ngụa trong giấy tờ, hồ sơ và tiếng tranh cãi đến nghẹt thở.

“Em đừng ngây thơ nữa, Ái Nhi!” – giọng chị gái cô, Lâm Nguyệt Lan, vang lên lạnh lẽo. “Nếu em còn nghĩ Lâm Thị là của ba, của em, thì em đang tự hủy mình đấy.”

Ái Nhi siết chặt tay, ánh mắt lạnh hơn bao giờ hết. Cô vừa nhận được tin cha cô – Lâm Thành – mất tích sau một tai nạn ô tô trên đường đến cuộc họp cổ đông. Không thi thể. Không nhân chứng. Không camera. Mọi thứ biến mất như một trò chơi dàn dựng quá hoàn hảo.

Anh rể cô – Tô Gia Hào – lúc này đang ngồi vắt chân thoải mái bên ghế sofa, vẻ mặt ung dung như thể cái chết kia chẳng liên quan gì. “Thật ra anh cũng không ngạc nhiên khi chuyện này xảy ra. Một công ty quản trị yếu kém thì sụp đổ là lẽ đương nhiên.”

Câu nói đó là giọt nước tràn ly. Cô lao đến, bàn tay run rẩy muốn tát vào gương mặt ấy – nhưng bị chặn lại giữa không trung. Bàn tay chị gái cô. Lạnh. Cứng. Không chút tình thân.

“Đừng làm loạn ở đây,” Nguyệt Lan nhếch môi. “Từ giờ, cổ phần của ba đã chuyển về cho tôi theo ủy quyền khẩn. Còn em – tạm biệt giấc mơ Lâm Thị đi.”

Ái Nhi không nói thêm. Không khóc. Không hét. Cô chỉ cười. Một nụ cười nghẹn đắng, rạn vỡ tận cổ họng. Từng người thân yêu nhất, từng bàn tay cô nắm chặt suốt tuổi thơ – giờ đang cầm dao đâm vào cô, không chút do dự.

Tối hôm đó, cô rời khỏi biệt thự, mang theo một chiếc vali nhỏ, chút tiền mặt và tờ báo ngày mai:
“LÂM THỊ CHÍNH THỨC TUYÊN BỐ PHÁ SẢN.”


Ba tháng sau, cái tên Lâm Ái Nhi biến mất khỏi thương trường. Người ta đồn cô trốn sang nước ngoài, kẻ ác ý lại bảo cô bị bắt vì biển thủ công quỹ. Nhưng không ai biết, cô vẫn còn sống. Và sống trong hình dạng của một người hoàn toàn mới.

Tại tầng 33 của tòa nhà The Link – trụ sở của một startup truyền thông đang nổi – một cô gái với mái tóc đen duỗi thẳng, váy công sở trắng ngà ôm lấy thân hình chuẩn từng đường nét, bước ra từ phòng họp, để lại sau lưng một dãy ánh mắt không thể rời.

“Chị ấy là ai vậy?” – một thực tập sinh thì thầm.

“Không rõ, chỉ biết mới chuyển nhượng cổ phần và ngồi vào ghế đồng sáng lập. Hình như có thế lực chống lưng.”

Nhưng chẳng ai biết tên thật của cô. Họ chỉ biết, người phụ nữ ấy giờ đây mang một cái tên khác: Vivian Lê. Và cô đang từng bước mua lại những công ty nhỏ từng là vệ tinh xung quanh Lâm Thị ngày trước.


Tối cùng ngày, tại bãi đỗ xe dưới khách sạn Penhosu, một chiếc xe thể thao dừng lại chớp đèn nhẹ. Người đàn ông từ trong xe bước ra, áo sơ mi trắng không cà vạt, tay nhét hờ vào túi quần, vẻ mặt điềm tĩnh.

Anh nhìn bóng lưng của người phụ nữ đang bước chậm rãi về phía mình – váy trắng dài bó sát, xẻ cao táo bạo, từng bước chân như đo lường từng inch cảm xúc.

“Đã lâu rồi,” anh cất giọng trầm thấp, “Em vẫn chọn cách tỏa sáng theo cách khiến người khác không dám lại gần.”

Ái Nhi dừng lại, quay đầu.

Trịnh Vũ – người đàn ông mà ba năm trước từng gửi một bó hoa trắng trong ngày tang lễ giả của cha cô – vẫn không thay đổi.

“Còn anh,” cô nói nhẹ tênh, “vẫn là người duy nhất không hỏi tôi ‘tại sao em quay lại?’”

Hai ánh mắt giao nhau – không cần gọi tên, cũng không cần ký ức. Vì ngọn lửa trong họ chưa bao giờ tắt. Nó chỉ cháy âm ỉ, chờ đêm tàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.