Buổi sáng thứ Hai, trong căn phòng họp lớn nhất của Horizon, ánh sáng trắng phản chiếu lên mặt bàn kính dài, khiến không khí trở nên nặng nề đến ngạt thở.
Ái Nhi đứng trước bức tường điện tử đang hiển thị biểu đồ sụt giảm cổ phần của công ty suốt ba tháng gần nhất. Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng bút gõ nhè nhẹ từ tay Phó Tổng Phát triển – Dương Quốc Thịnh – người mà cô vẫn luôn tin tưởng từ thời còn làm ở Trường Hưng.
“Cô Lâm,” – ông ta nhướng mày. “Báo chí đang đẩy chúng ta xuống vực. Nếu không có phát ngôn chính thức, các cổ đông sẽ đồng loạt rút vốn.”
Ái Nhi giữ nguyên gương mặt lạnh: “Vậy ông muốn phát ngôn gì? Rằng Horizon đang bị kẻ nội gián thao túng và tôi không thể kiểm soát?”
Một làn sóng xì xào nổi lên.
Dương Quốc Thịnh cười nhẹ, cúi đầu: “Tôi chỉ mong cô vẫn tỉnh táo, Tổng Giám Đốc.”
Sau cuộc họp, Trịnh Vũ kéo cô vào thang máy riêng, thì thầm: “Anh điều tra được rồi. Kẻ gửi bức ảnh hôm trước – là người bên trong.”
“Là ai?”
Anh mở điện thoại, cho cô xem ảnh từ camera an ninh tầng hậu cần: một bóng người mặc áo khoác đen, nhưng không đeo khẩu trang. Khuôn mặt – là của Hạ Phương, trợ lý cũ của mẹ cô.
Cô sững người.
“Hạ Phương đã rời khỏi Horizon từ bốn năm trước sau cái chết của mẹ em. Từ đó bặt vô âm tín.”
“Và giờ cô ta quay lại, vào vị trí nhân sự hợp đồng ngắn hạn ở phòng IT. Có lẽ là gián điệp.”
“Đừng động đến cô ấy.” – Ái Nhi nói nhanh, ánh mắt dao động.
“Vì cô ta từng trung thành với mẹ em à?”
“Không. Vì nếu cô ta thực sự phản bội… thì em muốn chính mình kết thúc.”
Buổi chiều, Ái Nhi đi bộ một mình đến quán cà phê cũ – nơi cô từng ngồi học cùng mẹ khi còn là sinh viên. Gió thổi lồng lộng qua mái hiên, mang theo mùi gỗ mục và hương trà nhài. Cô chọn chỗ gần cửa sổ, mở máy tính, kết nối với hệ thống Horizon.
Trong ổ cứng mà Hoàng Lệ đưa, cô tìm thấy một bản sao kê chuyển khoản bất thường – từ một tài khoản “sạch” chuyển sang công ty con ở Hồng Kông của SolarEdge, với người trung gian là Nguyễn Hữu Duy, cố vấn tài chính từng làm việc dưới quyền... Dương Quốc Thịnh.
Cô cứng người.
Gom các tài liệu, cô trở lại tầng hầm Horizon lúc 7 giờ tối. Trịnh Vũ đang chờ với một tách cà phê đen và ánh nhìn căng thẳng.
“Anh tra được tài khoản trung gian. Có cả sao kê ngân hàng.”
“Là Dương Quốc Thịnh.” – Cô xác nhận.
“Chúng ta có thể hạ ông ta trước. Nhưng nếu làm ẩu, em sẽ bị kéo vào một cuộc chiến truyền thông lật ngược.”
Cô hít một hơi dài: “Vậy ta cần người khác ra tay.”
“Em định lôi ai?”
Cô gõ nhẹ lên màn hình: Hạ Phương.
Ba ngày sau, Ái Nhi sắp xếp một buổi hẹn riêng tại khách sạn Crown. Không phải nhà hàng sang trọng, cũng chẳng phải văn phòng kín. Cô muốn tạo cảm giác an toàn cho Hạ Phương – nhưng cũng để dễ thao túng.
Hạ Phương đến đúng giờ. Vẫn dáng người nhỏ nhắn, gương mặt trầm ổn và ánh mắt mờ mịt. Cô ngồi đối diện Ái Nhi, không cười.
“Cháu vẫn nhận ra dì?” – cô hỏi trước.
“Cháu luôn nhớ gương mặt từng dẫn cháu ra khỏi cuộc họp khi mẹ ngất xỉu.” – Ái Nhi đáp.
Hạ Phương rũ mắt: “Tôi không hại mẹ cháu.”
“Vậy sao lại tiếp cận Horizon, gửi ảnh đe dọa?”
Hạ Phương đặt chiếc túi nhỏ lên bàn, mở ra – bên trong là một chiếc USB.
“Không phải đe dọa. Là cảnh báo. Tên trong ảnh – Trịnh Vũ – từng làm việc cho SolarEdge cách đây bốn năm. Anh ta là người thiết kế hệ thống phòng thủ kinh tế để chống lại Trường Hưng.”
Ái Nhi chết lặng.
“Anh ta… là người của họ?”
Hạ Phương khẽ gật. “Đã từng. Nhưng sau khi mẹ cháu mất, anh ta nghỉ ngang, biến mất. Tôi cũng rời đi. Chúng tôi... từng ở cùng phe.”
Trong đầu Ái Nhi, hàng loạt ký ức trôi tuột như cuộn băng tua ngược: sự xuất hiện của Trịnh Vũ, những dữ liệu anh ta có sẵn, cách anh đoán đúng từng bước đi của kẻ thù…
“Anh ấy biết sự thật?” – cô thầm hỏi.
Hạ Phương không trả lời. Chỉ nhìn cô bằng đôi mắt như sương lạnh: “Còn tùy cháu muốn tin gì.”
Đêm hôm đó, Ái Nhi về căn hộ penthouse riêng, bỏ lại điện thoại trên bàn và ngồi trong bóng tối. Ánh trăng tràn qua rèm, soi rõ bức ảnh cô và mẹ ngày nhỏ – đứa bé gái từng hồn nhiên giờ đã hóa đá.
Trịnh Vũ đến gõ cửa lúc 11 giờ. Cô không trả lời. Anh đứng đó, lặng lẽ.
“Anh đã nói dối em chuyện gì?” – cô hỏi, không mở cửa.
Anh im lặng một lúc. “Về quá khứ. Nhưng không về hiện tại.”
“Anh từng làm cho SolarEdge. Anh là người thiết kế hệ thống bẫy Trường Hưng, đúng không?”
“… Đúng.”
Tim cô đau thắt.
“Nhưng chính vì biết quá nhiều, nên anh mới dám đứng về phía em. Nếu ngày đó anh không phản bội họ, mẹ em sẽ không chết...”
Cánh cửa vẫn đóng. Bên trong, Ái Nhi chống tay lên bàn, run nhẹ.
“Em cần thời gian. Em không chắc... liệu có thể tin thêm ai được nữa.”
Anh không nói gì. Chỉ lặng lẽ rời đi.
Ngoài hành lang, ánh đèn vàng hắt lên đôi vai rộng và bóng lưng cô độc.
Sáng hôm sau, một email từ tài khoản ẩn danh gửi đến toàn bộ hội đồng quản trị Horizon:
“Dương Quốc Thịnh cấu kết SolarEdge, rút lõi quỹ nội bộ trong 3 năm.”
Đính kèm: bản sao kê – hợp đồng – bằng chứng nhân chứng.
Cuộc họp khẩn được mở ra trong vòng 2 tiếng. Dương Quốc Thịnh vắng mặt.
Ngay khi họ đang bàn đến thủ tục sa thải và truy cứu hình sự, Ái Nhi đứng lên, giọng lạnh như thép:
“Đây là kết thúc cho một chương cũ. Nhưng là khởi đầu cho chiến lược sống còn mới: Truy lùng toàn bộ tay trong.”
Cô không rút lui. Cô cũng không tha thứ.
Nhưng từ nay, không ai còn nghi ngờ cô không xứng đáng với chiếc ghế Tổng Giám Đốc nữa.