Tầng hầm số 2 của trụ sở Horizon, nơi trước đây từng bị bỏ trống để xây dựng trung tâm dữ liệu, giờ là nơi Ái Nhi và Trịnh Vũ bí mật lập nên “phòng phản công”. Bên trong, màn hình điện tử phủ kín các vách tường, hệ thống an ninh biệt lập, không truy xuất từ bên ngoài. Chỉ có hai người họ biết mật mã để vào.
“Chúng ta đang đối mặt với một thế lực đã cài người vào ngay từ đầu.” – Trịnh Vũ đưa lên bản sơ đồ nhân sự mà anh đã đánh dấu đỏ những nhân vật khả nghi.
Ái Nhi nhìn chăm chú vào một cái tên: Trần Tấn Lợi, trưởng bộ phận tài chính – người đã từng đệ trình hợp đồng từ SolarEdge. Cô không nhớ rõ anh ta là ai, nhưng trong một lần họp giao ban đầu năm, ánh mắt của anh ta lướt qua cô – như thể biết tất cả nhưng không nói gì.
Cô gõ nhẹ lên bàn: “Loại hắn trước. Nhưng phải âm thầm. Tôi không muốn Horizon lại chìm trong scandal nội bộ.”
“Đã chuẩn bị một đòn tấn công mềm.” – Trịnh Vũ đáp, nở nụ cười khó đoán.
Tối hôm đó, một bản tin nặc danh được gửi tới các trang tài chính lớn với nội dung: “Lộ thông tin thao túng quỹ nội bộ tại Horizon?” Trong đó nhấn mạnh việc một lãnh đạo cấp cao đang hợp tác ngầm với SolarEdge để trục lợi cổ phần, kèm theo đó là bản hợp đồng giả mạo bị rò rỉ.
Trong vòng 48 giờ, cái tên Trần Tấn Lợi bị chính truyền thông vây ráp. Hội đồng cổ đông bắt đầu hoang mang. Nhưng Ái Nhi vẫn bình thản, chỉ ban hành một lệnh điều tra nội bộ, tạm thời cho anh ta nghỉ phép để làm rõ.
Một tuần sau, Ái Nhi và Trịnh Vũ hẹn gặp nhau trong phòng dữ liệu, ánh đèn mờ hắt xuống bức tường kính. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô mặc một chiếc váy màu beige mềm mại, tóc uốn nhẹ, không còn vẻ cứng rắn của CEO.
“Anh nhớ... từng nghĩ em không thể mềm lòng được.” – Trịnh Vũ nói, tay anh đặt lên vai cô, rất nhẹ.
“Em vẫn là con người, không phải cỗ máy phục thù.” – Giọng cô khàn khàn. “Chỉ là, em không dám yếu đuối ở trước mặt người khác.”
“Vậy thì... trước mặt anh, hãy cho phép bản thân yếu một lần.”
Không cần thêm lời, cô bước đến gần, gục vào ngực anh. Hơi ấm quen thuộc, mùi hương bạc hà nhàn nhạt, như đưa cô trở về những ngày đầu non trẻ – khi cô còn tin vào người khác, tin vào tình yêu.
Đêm đó, Trịnh Vũ ngủ lại văn phòng. Cô nằm gọn trong lòng anh trên chiếc sofa dài, ánh đèn màn hình nhấp nháy theo bản đồ hệ thống bảo mật. Giữa cơn mơ chập chờn, cô khẽ nói:
“Mẹ từng nói... nếu yêu ai thật lòng, hãy bảo vệ họ bằng cả lý trí. Đừng để cảm xúc làm mù đường.”
Anh không đáp, chỉ kéo chăn lên vai cô, thì thầm: “Em đang làm rất tốt rồi.”
Sáng hôm sau, Ái Nhi đến gặp một người cũ: Hoàng Lệ – cựu giám đốc truyền thông Trường Hưng, người từng từ chức đột ngột trước khi scandal nổ ra. Giờ bà đã về hưu, sống trong một căn biệt thự nhỏ ven ngoại ô.
“Cháu đến để hỏi về ngày cuối cùng của mẹ cháu.” – Ái Nhi đi thẳng vào vấn đề.
Hoàng Lệ ngẩng đầu nhìn cô, cặp mắt đã nhiều nếp nhăn ánh lên nét hoài niệm.
“Bà ấy... không chết vì tai nạn.”
Tim Ái Nhi như bị bóp nghẹt.
“Cái chết đó là kết quả của một chuỗi áp lực, đe dọa và dồn ép tài chính mà Tô Gia Hào sắp đặt. Mẹ cháu phát hiện ra việc hắn rửa tiền qua Trường Hưng, nhưng không đủ bằng chứng. Trước khi kịp nói với ai, bà bị dồn đến đường cùng.”
“Cháu cần bằng chứng.” – Ái Nhi nói nhanh, gằn giọng.
Hoàng Lệ lặng lẽ đưa cô một ổ cứng cũ, bên trong là các bản ghi âm các cuộc họp bí mật. Một giọng nam – trầm, sắc – nói: “Nếu bà ta còn mở miệng, hãy để tai nạn giải quyết.”
Ái Nhi bưng miệng. Cô đã nghi ngờ điều này từ rất lâu, nhưng nghe chính lời hắn nói vẫn khiến toàn thân cô lạnh toát.
Quay lại Horizon, cô bật ổ cứng, sao lưu toàn bộ dữ liệu và giấu bản chính trong két an toàn tầng hầm. Trịnh Vũ bước vào khi cô đang lưu dữ liệu.
“Em định làm gì với nó?”
“Phá hắn.” – Cô quay lại, mắt như lưỡi dao. “Lần này, không chỉ là báo thù cho cha mẹ. Mà là để trả lại mọi thứ hắn đã cướp từ tay em.”
Anh gật nhẹ.
“Nhưng phải cẩn thận. Nếu hắn phát hiện, em sẽ thành mục tiêu số một.”
“Em biết.” – Cô thở sâu. “Nên em cần anh. Không chỉ là một người bên cạnh… mà là một phần của kế hoạch.”
Trịnh Vũ bước đến gần, đặt tay lên lưng cô.
“Vậy từ giờ, em không một mình nữa.”
Cuối chương, một chiếc phong bì không đề tên được gửi đến văn phòng Ái Nhi. Bên trong là bức ảnh cô và mẹ chụp trong vườn – cùng một dòng chữ đỏ lòe loẹt:
“Lần sau, sẽ không phải là quá khứ.”
Cô nhìn bức ảnh, bàn tay siết chặt. Một lời tuyên chiến không lời. Nhưng cũng là dấu hiệu: kẻ đứng sau biết cô đang tiến gần sự thật.
Và trò chơi thực sự – chỉ vừa bắt đầu.