giữa đêm tàn, em rực cháy

Chương 3: Quân Cờ Không Biết Mình Đang Đi Về Phía Nào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trịnh Vũ đang đứng trong phòng họp lớn, nhìn qua tấm kính trong suốt về phía đường cao tốc lung linh ánh đèn.

Người trợ lý của anh đặt nhẹ lên bàn một tài liệu bảo mật – tập hồ sơ về Vivian Lê. Dòng cuối cùng là:
“Tên thật: Lâm Ái Nhi.”

“Anh có muốn mở ra xem không?” – trợ lý hỏi.

Trịnh Vũ cười nhạt: “Không cần. Tôi biết cô ấy là ai từ trước cả khi cô ấy biết mình là ai.”


Tại một quán café nhỏ gần bờ sông, Ái Nhi đang ngồi một mình. Trước mặt cô là laptop với báo cáo chuyển nhượng cổ phần của một công ty từng thuộc hệ thống Lâm Thị.

Cô đã mua lại 12 công ty vệ tinh trong vòng 6 tháng, núp dưới tên nhiều quỹ đầu tư khác nhau. Từng bước một, cô bẻ gãy chân rết Tô Gia Hào không cần ai phát hiện. Nhưng hôm nay, tin nhắn từ một nguồn ẩn danh khiến cô khựng lại:

“Cẩn thận. Có kẻ đang điều tra lại cái chết của Lâm Thành.”

Bố cô? Đã ba năm không ai nhắc đến cái tên đó. Một phần vì ông biến mất không dấu vết, một phần vì mọi bằng chứng đều bị xóa sạch.

Cô xiết chặt tay. Nỗi đau bị chôn vùi nay trồi lên như máu trong vết thương chưa lành.


Tối hôm đó, Trịnh Vũ đến căn hộ của cô, không báo trước.

“Em đang đánh cờ, nhưng không biết mình đang chơi với ai,” anh nói.

“Anh nghĩ em không biết mình đang làm gì?” – Ái Nhi lạnh lùng.

“Không. Em biết. Nhưng em đang để bản thân trở thành quân cờ mà chính em từng ghét nhất.”

Cô cười. Đôi mắt long lanh nước nhưng không rơi giọt nào.

“Anh không hiểu đâu, Trịnh Vũ. Khi anh mất tất cả, anh sẽ không còn phân biệt nổi mình là ai. Anh chỉ biết mình phải sống sót.”

Anh bước tới, chạm nhẹ vào tay cô.

“Vậy hãy sống sót, nhưng đừng tự thiêu mình đến cháy rụi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.