Một tuần sau, trời đổ mưa nhẹ. Văn phòng tầng 33 tràn ngập ánh đèn trắng. Mọi người vẫn bận rộn, nhưng tâm trí của Ái Nhi đang trôi ở một nơi rất xa.
Cô vừa nhận được một email ẩn danh:
“Hắn không chỉ cắt phanh xe. Mà còn nhận cuộc gọi từ nước ngoài đúng 5 phút sau tai nạn. Hãy tìm hồ sơ thu hồi SIM tháng 3/2019, số đuôi 4187.”
Cô không biết ai gửi, nhưng rõ ràng có ai đó đang muốn giúp – hoặc đang lợi dụng cô.
Trịnh Vũ đến vào buổi chiều, không báo trước. Anh luôn như vậy, như thể có một trực giác khiến anh xuất hiện mỗi khi cô chạm đến đáy cảm xúc.
“Anh mang đồ ăn. Em quên ăn trưa.” – Anh đặt xuống bàn túi thức ăn nóng hổi.
“Anh theo dõi em?” – Cô hỏi, mắt không rời màn hình.
“Không. Anh theo dõi lịch làm việc của em trên hệ thống chung. Và lịch đó chưa được cập nhật suốt bảy tiếng.”
Cô im lặng. Một lúc sau mới nói nhỏ: “Anh không cần làm những việc này.”
“Không cần, nhưng anh muốn.” – Trịnh Vũ kéo ghế ngồi đối diện, ánh mắt dịu đi. “Ái Nhi, em có thể đóng băng cảm xúc, có thể lạnh lùng với cả thế giới. Nhưng với anh... em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ.”
Cô nhìn anh, ánh mắt dao động.
“Anh sẽ không hỏi em đã trải qua gì. Chỉ cần biết – anh ở đây. Và anh sẽ không rời đi.”
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Lâm Ái Nhi bật khóc. Không phải vì yếu đuối. Mà vì được thương yêu mà không cần phải mặc cả.
Đêm đó, cô ở lại căn hộ của anh – không lời hứa, không danh phận.
Chỉ có hai con người rách nát, tựa vào nhau giữa một thành phố giả tạo, mà lòng họ thì thật.