Trời Sài Gòn giữa tháng Bảy, đêm mưa không ào ạt nhưng cứ dai dẳng như ký ức chẳng chịu tan. Ái Nhi ngồi một mình trong căn hộ cao cấp ở tầng 28 – không bật đèn, chỉ để ánh sáng đường phố len lỏi qua rèm cửa, rọi lên khuôn mặt lạnh như tượng.
Trong tay cô là bản sao hồ sơ điều tra vụ tai nạn của Lâm Thành – cha cô – kèm bản trích xuất dữ liệu cuộc gọi vào ngày xảy ra tai nạn. Số điện thoại đuôi 4187 được xác định thuộc về một sim rác, nhưng địa chỉ IP định vị từ lần kết nối cuối lại đặt tại… chính văn phòng của Công ty Quốc Tế Trường Hưng, một nhánh con của Tập đoàn Tô Gia.
Mọi thứ đang dần rõ nét như một bức tranh đang hoàn thiện. Mảnh ghép cuối cùng còn thiếu là bằng chứng – và động cơ.
Động cơ của Tô Gia Hào có thể dễ đoán: chiếm lĩnh thị trường truyền thông Lâm Thị từng độc quyền, trả thù cá nhân, hoặc đơn giản… là loại bỏ người cản đường.
Nhưng có một cái tên khác đang nổi bật dần trong hồ sơ: Lâm Nguyệt Lan – chị gái cùng cha khác mẹ của Ái Nhi, từng là Phó Giám đốc điều hành tại Lâm Thị. Sau tai nạn của Lâm Thành, Nguyệt Lan là người đầu tiên đề nghị bán cổ phần, rút vốn, giải thể công ty.
Và giờ, cô ta là cổ đông chiến lược của Trường Hưng Media – tập đoàn do Tô Gia Hào lập ra chỉ sáu tháng sau khi Lâm Thị sụp đổ.
Ái Nhi siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến mức rớm máu.
Là chị sao? Người từng đứng trước quan tài cha mà rơi nước mắt như thể không còn nơi bám víu nào trên đời, lại chính là kẻ dọn đường cho đêm tàn của cả gia đình?
Cô không cho phép bản thân yếu đuối. Nhưng lần này, trái tim cô đã thật sự nhói lên.
Sáng hôm sau, trời hửng nắng như thể chưa từng có cơn mưa nào. Ái Nhi bước vào văn phòng điều hành tại trụ sở Horizon, bộ vest trắng được cắt may hoàn hảo ôm lấy dáng người như thể sinh ra để làm vũ khí trên thương trường.
Trịnh Vũ đã đợi sẵn. Anh đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt xa xăm hướng về phía cầu Thủ Thiêm, đôi tay đút túi quần. Ánh nắng sớm chiếu lên phần tóc anh, khiến nó ánh lên sắc nâu nhẹ, dịu dàng mà rắn rỏi.
“Anh đã xác minh hồ sơ rồi.” – Anh nói khi cô bước vào. “Những thông tin về Nguyệt Lan đều là thật. Nhưng em nên cẩn thận – cô ta có một mạng lưới bảo vệ rất tinh vi. Em không thể đơn độc được.”
“Em chưa từng đơn độc.” – Ái Nhi đáp, giọng khàn đi vì thiếu ngủ, nhưng ánh mắt vẫn rực lửa.
Trịnh Vũ tiến lại gần, đặt một tay lên vai cô. “Anh đã liên hệ với một người bạn làm bên Cục phòng chống tham nhũng. Họ đang điều tra tài khoản ẩn danh luân chuyển tiền giữa Trường Hưng và một công ty bình phong ở Hồng Kông.”
Cô ngẩng lên nhìn anh. “Anh đang đặt mình vào nguy hiểm.”
“Và em thì đang đặt trái tim anh vào ngọn lửa.”
Họ đứng lặng trong khoảnh khắc ấy – một bên là những chứng từ in lằn dấu máu, một bên là ánh nhìn như muốn đốt cháy mọi hoài nghi. Nhưng không ai tiến tới, vì cả hai đều hiểu, họ đang ở ranh giới của hai thế giới không thể dung hòa.
Tối cùng ngày, Ái Nhi đến một buổi tiệc từ thiện do Trường Hưng tổ chức – mục đích không phải để gây quỹ, mà để giăng lưới.
Cô xuất hiện với tư cách nhà tài trợ mới nổi, diện váy dạ hội xẻ sâu màu đen tuyền, khoác lên thân hình quyến rũ là chuỗi kim cương Cartier độc bản khiến ánh đèn chùm phản chiếu lấp lánh như sương đêm.
Tô Gia Hào đang đứng trò chuyện với vài chính trị gia trẻ tuổi. Thấy cô, ánh mắt hắn khựng lại nửa giây – đủ để cô đọc được sự bối rối mà hắn cố giấu dưới nụ cười.
“Chào Giám đốc Tô.” – cô nhấc ly champagne.
“Tôi bất ngờ khi cô xuất hiện ở đây.” – hắn nhếch môi. “Giữa một nơi đầy thiện chí như thế này.”
“Vì sao? Anh sợ ánh sáng sẽ soi ra những con thú đội lốt người à?”
Hắn không đáp, chỉ cười. Nhưng đôi mắt nheo lại như vừa bị khêu đúng chỗ đau.
“Cô đến đây để làm gì?” – hắn hỏi sau một thoáng im lặng.
“Để gặp lại… chị gái tôi.” – cô nhấn mạnh từng chữ, rồi xoay người, vừa lúc Nguyệt Lan bước ra từ phòng trong.
Giây phút ánh mắt hai chị em gặp nhau, không khí như đóng băng. Nguyệt Lan chững lại, nhưng rất nhanh lấy lại nụ cười đúng mực. “Nhi? Em… đã lâu không gặp.”
“Phải. Kể từ khi chị... bán đi di sản của ba.” – Ái Nhi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mỗi từ như mũi dao.
Nguyệt Lan liếc nhanh về phía Tô Gia Hào. “Có lẽ, đây không phải lúc…”
“Không, chị. Chính là lúc.” – Cô tiến thêm một bước. “Em sẽ lấy lại những gì thuộc về ba. Và nếu cần, em sẽ thiêu rụi tất cả – kể cả máu mủ của mình.”
Đêm hôm ấy, tại bãi giữ xe, một nhân viên phát hiện xe của Ái Nhi đã bị phá phanh – lần thứ hai trong đời cô đối mặt với sự cố tương tự.
Chỉ khác là, lần này, cô sống sót. Và kẻ đứng sau… đã bắt đầu sợ.