giữa muôn trùng thương tổn

Chương 7: Khi oan gia buộc phải nương tựa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi tối, nhóm thiết kế được yêu cầu tham gia buổi ra mắt sản phẩm thử nghiệm ở khách sạn lớn. Dù chỉ là sự kiện nội bộ với đối tác, nhưng công ty coi trọng nên ai cũng phải có mặt, đặc biệt là những người trực tiếp phụ trách dự án.

An Nhiên chọn cho mình chiếc váy xanh nhạt đơn giản, không cầu kỳ nhưng thanh lịch. Vốn không quen với những buổi tiệc đông người, cô chỉ định lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi ra về.

Tuy nhiên, số phận chẳng bao giờ để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như cô mong.

Cuộc va chạm không mong đợi

Trong hội trường sang trọng, ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống những bàn tiệc bày biện tinh tế. An Nhiên đang trò chuyện cùng đồng nghiệp thì vô tình bị một vị khách nam trung niên cầm ly rượu chen ngang. Hơi men nồng nặc khiến cô khẽ nhíu mày.

– “Cô là An Nhiên đúng không? Người thiết kế bộ concept lần này?” – Ông ta cười lớn, ánh mắt không mấy đứng đắn.

– “Vâng, tôi chỉ là một thành viên trong nhóm…” – Cô cố giữ lễ phép, lùi nhẹ nửa bước.

Người đàn ông ấy vẫn tiến lại gần, giọng lè nhè: – “Cô trẻ mà giỏi quá. Muốn hợp tác lâu dài, tối nay ta ngồi riêng trao đổi thêm nhé?”

Câu nói khiến cô sững lại, tim đập nhanh. Rõ ràng đây không phải lời mời hợp tác thông thường.

Đúng lúc ấy, một cánh tay rắn chắc vòng qua vai cô, kéo cô nép sát vào một bờ ngực quen thuộc. Giọng nói trầm lạnh vang lên, dứt khoát:

– “Xin lỗi, cô ấy đi cùng tôi.”

An Nhiên giật mình ngẩng lên. Là… Minh Hạo.

Anh đứng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia. Chỉ một cái liếc, khí thế lạnh lùng tỏa ra đã đủ khiến đối phương lùi bước.

Người đàn ông cười gượng, giơ ly rượu che giấu sự lúng túng: – “À… vậy thì tôi không làm phiền nữa.” Rồi nhanh chóng rời đi.

Sự im lặng sau cứu nguy

Không gian xung quanh trở lại nhộn nhịp, nhưng An Nhiên vẫn nghe rõ nhịp tim mình. Vai cô vẫn còn hơi run dưới bàn tay anh.

– “Anh… tại sao lại…” – Cô lúng túng mở lời.

– “Đừng tin người lạ dễ dàng.” – Anh ngắt lời, giọng nghiêm nghị. – “Trong môi trường này, không phải ai cũng thiện chí.”

Cô bặm môi. Anh nói chẳng sai, nhưng cách anh can thiệp đột ngột vẫn khiến cô bối rối.

– “Cảm ơn.” – Cuối cùng cô thì thầm, mắt cụp xuống.

Minh Hạo không đáp. Anh chỉ nhẹ buông tay, giữ khoảng cách như cũ. Nhưng đôi mắt sâu thẳm ấy vẫn dõi theo cô, như để chắc chắn cô không bị làm khó lần nữa.

Khi vai trò đảo ngược

Đêm muộn, sau sự kiện, mọi người tản dần. Minh Hạo nhận cuộc gọi gấp từ đối tác, buộc phải rời đi trước. Trên đường ra bãi xe, An Nhiên lại vô tình thấy anh đứng khựng lại, tay chống vào tường, gương mặt thoáng nhăn.

Cô vội bước tới: – “Anh không sao chứ?”

Anh lắc đầu, giọng khàn đi: – “Chỉ đau dạ dày, không nghiêm trọng.”

An Nhiên nhìn ly rượu vang cạn trên tay anh lúc nãy, chợt hiểu. Có lẽ anh đã uống vì phép lịch sự, nhưng tửu lượng lại không tốt.

– “Anh mà gọi cái này là không nghiêm trọng sao?” – Cô cau mày, rồi không kịp nghĩ thêm, liền đỡ lấy cánh tay anh. – “Đi, tôi đưa anh đến phòng y tế khách sạn.”

Minh Hạo thoáng sững lại, nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay mình. Một giây im lặng, rồi anh để mặc cô dìu đi, không phản kháng.

Trong căn phòng y tế sáng trắng, An Nhiên loay hoay tìm thuốc. Cô vừa tìm vừa lẩm bẩm: – “Người gì đâu mà cứng đầu, biết bệnh mà chẳng chịu giữ.”

Minh Hạo khẽ bật cười, âm thanh trầm ấm hiếm hoi vang lên: – “Cô lúc nào cũng thích cằn nhằn nhỉ.”

Cô quay lại, thoáng đỏ mặt. – “Tôi chỉ không muốn ngày mai cả nhóm phải chạy theo vì sếp gục thôi.”

Ánh mắt họ vô tình chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, không còn là giám đốc lạnh lùng và nhân viên bướng bỉnh. Chỉ còn một người đàn ông cần được quan tâm, và một người phụ nữ chẳng thể làm ngơ.

Kết thúc chương

Đêm hôm đó, khi An Nhiên trở về nhà, cô nằm trên giường mà tim vẫn đập rộn. Hình ảnh bàn tay anh kéo cô khỏi tình huống khó xử, hay lúc anh lặng lẽ ngồi để cô loay hoay tìm thuốc… cứ hiện lên mãi.

Cô nhận ra, giữa những mâu thuẫn và va chạm, đôi khi lại có những phút giây buộc họ phải giúp nhau. Và chính những khoảnh khắc ngoài ý muốn đó, mới khiến khoảng cách tưởng chừng kiên cố dần tan biến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×