giữa muôn trùng thương tổn

Chương 6: Những vết nứt nơi bức tường lạnh lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau hàng loạt lần đối đầu, An Nhiên từng tự hứa với lòng sẽ giữ khoảng cách tuyệt đối với Minh Hạo. Nhưng trớ trêu thay, càng muốn tránh xa, cô lại càng nhận ra sự xuất hiện của anh ở khắp nơi. Và lạ lùng hơn, có những lúc, bức tường lạnh lùng mà anh dựng quanh mình bỗng để lộ vài vết nứt.

Buổi trưa bất ngờ

Một hôm, An Nhiên mải chỉnh sửa thiết kế nên quên mất giờ ăn. Đến khi bụng réo ầm ĩ, cô mới lật đật xuống căng-tin thì phát hiện quầy cơm đã hết sạch món ngon. Đành cầm khay đứng thẫn thờ, cô đang cân nhắc có nên gọi tạm gói mì gói thì giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

– “Cô mà ăn mì lúc này thì tối nay chắc ngất trên bàn làm việc.”

Cô quay lại, bắt gặp Minh Hạo đang cầm khay cơm của mình. Trên khay có hai phần ăn, gọn gàng và đầy đủ dinh dưỡng.

– “Anh… mua hai phần à?” – Cô ngập ngừng.

Anh đặt khay xuống bàn gần đó, bình thản kéo ghế ngồi: – “Một phần cho tôi. Một phần cho cô. Ăn đi.”

An Nhiên sững người vài giây, rồi nhíu mày: – “Tôi không cần anh thương hại.”

– “Đây không phải thương hại. Là trách nhiệm. Nhân viên của tôi mà đổ bệnh thì ảnh hưởng đến tiến độ.” – Anh đáp tỉnh rụi, gắp miếng rau bỏ vào bát cô.

An Nhiên cầm đũa, vừa bực vừa buồn cười. Cách anh quan tâm người khác sao mà… vụng về đến thế. Nhưng buổi trưa hôm đó, cơm dường như ngon hơn mọi ngày.

Một khoảnh khắc dịu dàng

Buổi tối hôm sau, nhóm thiết kế phải ở lại tăng ca. An Nhiên tập trung đến mức không để ý tóc mái rũ xuống, che gần nửa gương mặt. Mỏi mắt, cô tháo kính ra xoa nhẹ thái dương.

Bất chợt, một bàn tay chìa tới, đưa cho cô sợi dây buộc tóc màu đen đơn giản.

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Minh Hạo.

– “Buộc lại đi. Nhìn thế này khó chịu lắm.” – Giọng anh vẫn đều đều, nhưng khác hẳn sự gay gắt thường ngày.

An Nhiên cầm dây, tim thoáng đập nhanh. Cô quay đi, lúng túng buộc tóc lên cao. Khi tầm mắt không còn bị vướng, cô bắt gặp anh đang chăm chú nhìn màn hình, như thể hành động vừa rồi chỉ là phản xạ tự nhiên, chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng với cô, lại không hề bình thường chút nào. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh không phải là vị giám đốc khắt khe, mà là một người đàn ông đơn giản, lặng lẽ để ý đến từng chi tiết nhỏ.

Bí mật ngoài mong đợi

Một chiều cuối tuần, An Nhiên rời công ty muộn. Trên đường ra bãi xe, cô tình cờ nghe thấy tiếng đàn piano vẳng ra từ phòng giải trí – căn phòng vốn ít người sử dụng.

Tò mò, cô hé cửa nhìn vào. Và ngạc nhiên đến mức suýt thốt thành tiếng.

Người đang ngồi trước cây đàn chính là… Minh Hạo.

Anh mặc sơ mi trắng, tay lướt trên phím đàn mềm mại, giai điệu vang lên vừa sâu lắng vừa tha thiết. Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt lạnh lùng của anh như biến mất, thay vào đó là nét dịu dàng, tập trung, mang chút gì đó… cô độc.

An Nhiên lặng người đứng nghe, đến khi bản nhạc kết thúc, cô mới lùi lại. Nhưng chưa kịp quay đi thì giọng anh vang lên:

– “Đứng ngoài nghe lén là thói quen của cô sao?”

Cửa bật mở. Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không hẳn lạnh lùng mà pha chút bối rối.

Cô lúng túng: – “Tôi… chỉ tình cờ đi ngang. Không ngờ anh biết đàn.”

Anh khẽ quay đi, giọng thấp hơn: – “Có những điều không cần ai biết.”

Trong ánh đèn vàng hắt nhẹ, lần đầu tiên An Nhiên cảm nhận rõ rệt: đằng sau vẻ ngoài cứng rắn kia, Minh Hạo cũng có một thế giới riêng – tinh tế và nhạy cảm hơn bất kỳ ai tưởng tượng.

Kết thúc chương

Sau những ngày dài “oan gia ngõ hẹp”, An Nhiên bắt đầu nhận ra một sự thật khó thừa nhận: Minh Hạo không chỉ là kẻ độc tài lạnh lùng như cô vẫn nghĩ. Anh quan tâm một cách vụng về, dịu dàng trong những khoảnh khắc bất chợt, và ẩn giấu nhiều bí mật sâu kín.

Còn Minh Hạo, dù chẳng bao giờ nói ra, cũng dần để ý đến ánh mắt kiên định nhưng ấm áp của An Nhiên, đến sự bướng bỉnh nhưng đầy trách nhiệm nơi cô.

Hai con người tưởng chừng đối nghịch, từng chút một… đã nhìn thấy ở nhau những điều mà người khác không thể chạm tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×