Đêm xuống, thành phố khoác lên mình tấm áo rực rỡ ánh đèn. Hải Anh và Minh Kha bước ra từ triển lãm, không khí mát lạnh của buổi tối len qua từng kẽ áo, mang theo hương hoa từ các quán cà phê ven đường. Cả hai cùng đi bộ trên con phố nhộn nhịp nhưng vẫn cảm giác như chỉ có họ tồn tại trong thế giới nhỏ bé này.
“Cô có thấy thành phố về đêm đẹp không?” Minh Kha hỏi, giọng trầm ấm nhưng đầy tò mò.
Hải Anh ngước nhìn lên những tòa nhà cao tầng, ánh đèn phản chiếu lung linh trên mặt đường ướt bóng: “Đẹp… nhưng tôi nghĩ, có lẽ mọi thứ sẽ đẹp hơn khi đi cùng người thích hợp.” Câu nói vừa dứt, cô bỗng đỏ mặt, tự nhủ không nên nói ra nhiều.
Minh Kha mỉm cười, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch nhưng cũng đầy dịu dàng: “Thì ra cô cũng nghĩ vậy… tôi cũng thấy như vậy.”
Họ đi qua những con phố, âm thanh xe cộ, tiếng cười của người qua đường, và ánh đèn rực rỡ tạo nên một không gian vừa náo nhiệt vừa ấm áp. Hải Anh cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Minh Kha bước gần hơn một chút, đôi khi ánh mắt anh vô tình chạm vào cô, khiến cô cảm giác như thời gian chậm lại.
Nhưng giữa không gian lãng mạn ấy, những hiểu lầm nhẹ nhàng cũng len lỏi. Hải Anh thoáng thấy một cô gái khác nhìn Minh Kha, ánh mắt nửa ghen tuông, nửa tò mò. Tim cô bỗng nhói, dù biết Minh Kha chưa hề có ý gì. Cô lặng lẽ im lặng, cố kìm cảm xúc để không làm tình huống trở nên căng thẳng.
Minh Kha nhận ra sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt cô, nhưng anh không vội vàng, chỉ nắm tay cô nhẹ nhàng: “Cô đừng lo lắng quá… chỉ có tôi và cô thôi.”
Hải Anh nhìn anh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ấm lòng. Cô nhận ra rằng, những hiểu lầm nhỏ không làm trái tim cô lung lay, mà chỉ khiến cô thêm trân trọng sự hiện diện của anh.
Cả hai tiếp tục đi dạo, dừng lại trước một quán cà phê ven đường. Minh Kha kéo ghế cho cô ngồi, rồi gọi hai cốc cacao nóng. Ánh đèn phản chiếu lên mặt họ, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa ấm áp.
“Đêm nay… tôi thấy thật tuyệt,” Hải Anh thốt lên, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc.
Minh Kha nhìn cô, nụ cười dịu dàng: “Tôi cũng vậy… và tôi nghĩ, sẽ còn nhiều đêm tuyệt hơn nếu có cô ở bên.”
Hải Anh đỏ mặt, tim bỗng nhói lên một nhịp. Thành phố về đêm đẹp thật, nhưng đẹp hơn cả là khoảnh khắc họ cùng nhau chia sẻ, cùng cười, cùng yên lặng bên nhau.
Khi kết thúc buổi tối, họ rời quán, đi trên con phố vắng dần người. Hải Anh biết rằng, tình cảm giữa họ đã vượt qua những va chạm ban đầu, những tin nhắn nhầm lẫn, và cả những hiểu lầm nhỏ. Cô mỉm cười, trái tim ấm áp: thành phố này, với ánh đèn rực rỡ và những khoảnh khắc bất ngờ, đã trở thành nơi khởi đầu cho một câu chuyện tình ngọt ngào, vừa lãng mạn vừa đầy cảm xúc.