Cuối tuần, Hải Anh quyết định tham gia một triển lãm nghệ thuật tại trung tâm thành phố, mong muốn tận hưởng chút không gian yên tĩnh giữa phố xá nhộn nhịp. Cô bước chậm rãi qua từng khu trưng bày, mắt dõi theo những bức tranh, những tác phẩm điêu khắc tinh tế. Không gian im lặng, chỉ có tiếng nhạc nền nhẹ nhàng và tiếng bước chân lướt qua sàn gỗ.
Bỗng nhiên, ở một góc triển lãm, cô thấy một người đứng trước một bức tranh lớn, ánh mắt chăm chú, cử chỉ nhẹ nhàng. Tim cô chợt dừng một nhịp – đó là Minh Kha. Anh cũng nhìn thấy cô, nhấc tay vẫy nhẹ, nụ cười trên môi vừa quen thuộc, vừa tinh nghịch.
“Cô cũng ở đây sao?” anh hỏi, giọng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Hải Anh cười khẽ, ánh mắt lấp lánh: “Hóa ra chúng ta cùng có sở thích, nhỉ? Tôi cứ tưởng hôm nay sẽ yên tĩnh một mình.”
Minh Kha tiến lại gần, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Có lẽ đây là cơ hội để chúng ta gặp lại nhau… không phải định mệnh, mà là… may mắn.”
Cả hai cùng đi qua các gian trưng bày, trò chuyện về những tác phẩm nghệ thuật. Hải Anh thấy mình cười nhiều hơn, và cảm giác căng thẳng, mệt mỏi trước đó dường như tan biến. Minh Kha không chỉ tinh tế trong công việc, mà còn nhạy cảm với cảm xúc của người khác – điều mà cô càng ngày càng quý trọng.
Khi dừng lại trước một bức tranh trừu tượng, Minh Kha nghiêng người, ánh mắt anh dừng lại trên cô một cách sâu sắc: “Biết không, mỗi lần nhìn cô, tôi lại thấy như mình muốn khám phá thêm… mọi điều về cô.”
Hải Anh đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô khẽ đáp: “Anh… lại nói những câu làm tôi bối rối nữa rồi.”
Anh cười, ánh mắt dịu dàng: “Chỉ là sự thật thôi. Và… tôi nghĩ, hôm nay chúng ta may mắn gặp nhau.”
Khoảnh khắc ấy, triển lãm không còn là nơi chỉ để ngắm tranh nữa, mà trở thành không gian của riêng họ. Hải Anh cảm nhận được sự gần gũi, sự đồng điệu trong từng ánh nhìn, từng nụ cười. Cô nhận ra rằng, tình cảm giữa họ đang thăng hoa một cách tự nhiên, không gượng ép.
Khi triển lãm sắp kết thúc, Minh Kha đề nghị: “Chúng ta ra ngoài đi dạo chút, trời mát, phố xá về chiều cũng đẹp lắm.”
Hải Anh gật đầu, lòng đầy bâng khuâng nhưng hạnh phúc. Họ bước ra ngoài, giữa ánh nắng cuối chiều và những con phố nhộn nhịp. Mỗi bước chân, mỗi câu chuyện nhỏ, đều khiến trái tim cô rung lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cả hai đi bên nhau, lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa. Hải Anh nhận ra, những cuộc gặp gỡ tình cờ, những khoảnh khắc bất ngờ… đã tạo nên một mối liên kết khó tách rời. Và có lẽ, cuộc hẹn không định trước hôm nay sẽ là một trong những ký ức ngọt ngào, không thể nào quên.