Sáng thứ Hai, thành phố Hà Nội thức giấc trong tiết trời chớm thu, se lạnh và dịu nhẹ. Những ánh nắng mỏng manh xuyên qua lớp mây mù, rọi xuống dòng người tấp nập trên đường. Giữa khung cảnh ấy, Lâm An đứng trước tòa nhà kính cao tầng mang tên "GlobalLink", nơi cô sẽ bắt đầu công việc mới – nhân viên marketing tại một trong những công ty truyền thông lớn nhất miền Bắc.
Cô gái trẻ khoảng hai mươi bốn tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ mạnh mẽ và đầy quyết tâm. Trong bộ vest công sở màu xanh pastel, tóc buộc gọn phía sau, Lâm An hít sâu một hơi trước khi bước vào cửa kính xoay. Tay cô vẫn siết chặt chiếc túi xách như thể đang nắm lấy chút can đảm cuối cùng.
Thang máy dừng ở tầng 18. Mọi thứ nơi đây đều hiện đại và chuyên nghiệp. Ánh đèn trắng dịu phản chiếu lên sàn gỗ sáng bóng, tường treo các khung tranh nghệ thuật và bảng thành tích danh giá của công ty. Lâm An bối rối tìm quầy lễ tân, thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng:
— Em là nhân viên mới phải không?
Cô quay lại, bắt gặp một người phụ nữ ngoài ba mươi, dáng cao, tóc bob uốn nhẹ, mặc váy công sở màu be thanh lịch. Khuôn mặt trang điểm vừa phải, nụ cười nhã nhặn.
— Dạ vâng, em là Lâm An, nhân viên marketing mới ạ.
— Chị là Hạ – trưởng nhóm Marketing. Chào mừng em đến với GlobalLink. Theo chị nhé, chị dẫn em đến phòng làm việc.
Trên đường đi, Hạ giới thiệu sơ lược về công ty, cách vận hành các phòng ban và nhấn mạnh về văn hóa làm việc: nhanh, chuẩn xác và luôn đổi mới. Lâm An lắng nghe chăm chú, vừa hồi hộp vừa háo hức.
Phòng Marketing nằm ở góc cuối hành lang, rộng rãi với ba dãy bàn dài, mỗi dãy chia ra từng ô nhỏ ngăn cách bằng kính trong. Máy tính, điện thoại, tài liệu đều được sắp xếp ngay ngắn. Những chậu cây xanh đặt xen kẽ như làm dịu bớt sự khô khan của môi trường công sở.
— Đây là chỗ ngồi của em. Máy tính đã được cài đặt sẵn tài khoản, email công ty. Em cứ làm quen từ từ, nếu cần gì thì hỏi chị hoặc mọi người xung quanh nhé.
— Dạ vâng, em cảm ơn chị.
Hạ mỉm cười, vỗ nhẹ vai Lâm An rồi quay đi. Còn lại một mình, cô mở máy tính, đăng nhập theo hướng dẫn trong email. Bản hướng dẫn công việc dài mấy trang khiến đầu óc cô như quay cuồng. Những thuật ngữ chuyên ngành, deadline chồng chéo, chiến dịch cần triển khai trong tháng... Tất cả như một mê cung chằng chịt.
— Cần giúp gì không?
Một giọng nam trầm ấm vang lên bên cạnh. Lâm An giật mình quay sang. Người đàn ông khoảng ba mươi, cao lớn, mặc sơ mi trắng tay xắn lên, tóc vuốt nhẹ, gương mặt sáng sủa và ánh nhìn điềm tĩnh. Anh không đeo bảng tên, nhưng phong thái khiến cô đoán là người có chức vụ cao.
— Em… em đang đọc tài liệu onboarding, hơi rối một chút…
— Chắc là mới, nhỉ? Tôi là Khôi – Phó phòng Marketing. Gọi tôi là anh Khôi cũng được. Đây là bộ tài liệu cũ, để tôi gửi em bản mới, dễ hiểu hơn.
Anh ngồi xuống cạnh cô, mở laptop và nhanh chóng gửi file. Lâm An không ngờ một lãnh đạo lại thân thiện đến vậy. Giọng nói của anh trầm, rõ ràng, có chút gì đó lạnh lùng nhưng lại tạo cảm giác an tâm.
— Em cứ từ từ đọc, có gì chưa rõ thì hỏi tôi. Đừng ngại, ai cũng từng là người mới cả.
Lâm An mỉm cười cảm kích:
— Em cảm ơn anh nhiều ạ.
Khôi gật nhẹ, ánh mắt lướt qua màn hình máy tính của cô một giây, rồi đứng dậy bước đi. Lâm An nhìn theo bóng anh, cảm giác như ánh sáng đầu tiên giữa những ánh đèn văn phòng lạnh lẽo này vừa lóe lên.
Cả buổi sáng, cô tập trung đọc và ghi chú. Mỗi khi thấy ai đi ngang qua, cô đều lễ phép gật đầu chào. Một số đồng nghiệp mỉm cười đáp lại, số khác thì lạnh lùng như không thấy. Văn phòng rộng lớn này có vẻ ngoài hiện đại, nhưng bên trong lại như một xã hội thu nhỏ, đầy những quy luật ngầm mà cô còn phải học dần.
Buổi trưa, Lâm An đi ăn cùng chị Hạ và một vài đồng nghiệp khác. Câu chuyện xoay quanh những buổi họp gấp, deadline căng thẳng, khách hàng khó tính và… anh Khôi.
— Em mới vào chắc chưa biết, anh Khôi được mệnh danh là "sếp lạnh". Không bao giờ thấy anh cười, nhưng làm việc với ảnh thì không ai dám lười đâu. Tuy nhiên, ảnh công bằng và bảo vệ nhân viên lắm.
— Nghe đồn anh ấy từng từ chối lời mời làm giám đốc ở một công ty nước ngoài để ở lại đây. Chắc có lý do riêng…
Lâm An im lặng nghe, trong lòng không khỏi tò mò. Người đàn ông trầm lặng ấy, với ánh nhìn sắc bén và giọng nói trầm ấm kia, rốt cuộc đang giấu điều gì sau vẻ ngoài điềm đạm đó?
Chiều xuống, ánh nắng ngoài cửa kính dần phai, nhường chỗ cho những ánh đèn trắng sáng lên trong văn phòng. Tiếng gõ bàn phím, tiếng điện thoại, tiếng ghế xoay – tất cả hòa thành một bản nhạc công sở quen thuộc. Nhưng đối với Lâm An, tất cả còn quá mới mẻ.
Cô đang đọc email thì nghe tiếng gõ nhẹ:
— Tối nay em có rảnh không? Có một buổi họp nhóm nhỏ, em nên tham gia để nắm bắt công việc nhanh hơn.
Lâm An ngẩng lên, là anh Khôi. Gật đầu đồng ý, cô thu xếp laptop rồi theo anh sang phòng họp nhỏ bên cạnh.
Chỉ có ba người: anh Khôi, chị Hạ và cô. Cuộc họp xoay quanh một chiến dịch truyền thông mới, khách hàng lớn, thời gian gấp và khối lượng công việc nhiều. Nhưng thay vì áp lực, Lâm An cảm thấy… được tin tưởng.
Khi cô góp ý về một phần nội dung quảng bá, Khôi không chỉ lắng nghe mà còn gật đầu tán thành:
— Ý kiến tốt. Em nên triển khai thêm hướng đó. Chị Hạ, để An cùng tham gia nhóm sáng tạo chính nhé.
Lần đầu tiên trong ngày, tim Lâm An như rung lên nhè nhẹ. Giữa những ánh đèn trắng toát và không khí căng thẳng của công sở, có một điều gì đó rất thật, rất người, đang dần nhen nhóm…