Buổi sáng thứ Ba, Lâm An có mặt tại văn phòng sớm hơn thường lệ. Không khí trong lành buổi sáng len lỏi qua khung kính, mang lại cảm giác dễ chịu. Cô tranh thủ mở laptop, rà lại phần công việc được giao hôm qua trong buổi họp nhóm. Mặc dù áp lực, nhưng sự tin tưởng từ anh Khôi khiến cô có thêm động lực.
Đúng 8 giờ, phòng Marketing dần đông người. Mỗi người một vẻ, một cá tính. Có người cắm đầu vào máy tính như chiến binh thời hiện đại, có người vừa nhâm nhi cà phê vừa lướt điện thoại. Sự năng động xen lẫn cạnh tranh hiện lên rõ ràng trong từng nhịp thở.
— An, em đã phác thảo nội dung bài PR chưa? Chị cần để họp với khách hàng vào chiều nay.
Lâm An giật mình. Giọng chị Hạ vang lên bên cạnh. Cô bối rối mở file trên màn hình, in ra hai bản thảo đã hoàn chỉnh sơ bộ.
— Em viết hai hướng khác nhau, mong chị xem giúp để chọn ạ.
Hạ nhận lấy, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ. Cô nhíu mày, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
— Hướng một thì an toàn, hơi cũ. Hướng hai sáng tạo hơn, nhưng còn mạo hiểm với khách hàng truyền thống như bên này. Em nên sửa lại, giữ tinh thần mới nhưng đừng vượt quá ranh giới.
Lâm An gật đầu, nhanh chóng ghi chú lại. Lúc chị Hạ rời đi, cô thở dài. “Cẩn trọng và linh hoạt” – đó chính là bài học đầu tiên cô đang phải học ở đây.
Vừa quay trở lại màn hình thì điện thoại nội bộ vang lên. Là giọng anh Khôi:
— Em xuống phòng studio nhé. Có bản chụp mới cần em duyệt để viết nội dung phù hợp.
Phòng studio nằm ở tầng 17, nơi làm việc của team thiết kế và quay dựng. Lâm An vừa bước ra khỏi thang máy thì va phải một người đang đi vội. Hồ sơ trên tay người kia văng tung tóe.
— Em không nhìn đường à? – Một giọng nữ cao vút, bực bội vang lên.
— Em xin lỗi ạ!
Lâm An cúi người nhặt hồ sơ giúp. Khi ngẩng đầu, cô thấy một cô gái ăn mặc thời thượng, váy ôm sát, trang điểm kỹ càng. Ánh mắt cô ta sắc lạnh.
— Nhân viên mới? – cô gái hỏi, giọng pha chút mỉa mai.
— Dạ, em là An, phòng Marketing.
— Tôi là Mai Chi – trưởng nhóm PR. Lần sau nhớ cẩn thận. Không phải ai cũng kiên nhẫn như tôi đâu.
Cô ta thu hồ sơ, nhếch môi rồi bước đi. Lâm An đứng yên vài giây, thở ra một hơi dài. Đây rõ ràng là một kiểu “chào mừng” khác trong môi trường công sở – lạnh lùng và ngầm cạnh tranh.
Trong phòng studio, không khí khác hẳn: đầy sáng tạo, đầy màu sắc. Những tấm bảng moodboard treo đầy ý tưởng, ảnh mẫu dán chi chít khắp nơi. Một bạn nam đeo kính, tóc bù xù lên tiếng khi thấy cô:
— Em là Lâm An đúng không? Anh là Duy – designer chính của team. Anh Khôi bảo em xuống duyệt ảnh.
Duy đưa cô xem các tấm hình chụp sản phẩm mới – một dòng mỹ phẩm cao cấp. Màu sắc, bố cục, ánh sáng đều hoàn hảo. Nhưng khi nhìn kỹ, Lâm An nhận ra một chi tiết nhỏ: tên thương hiệu bị mờ ở góc.
— Em nghĩ mình nên chỉnh lại vị trí logo. Ảnh rất đẹp, nhưng nếu khách soi thì dễ bị lỗi đó lắm.
Duy ngạc nhiên, rồi cười nhẹ:
— Nhìn tinh đấy. Được rồi, anh chỉnh luôn. Có vẻ phòng Marketing vừa được tăng thêm một chiến binh rồi đây!
Cô cười, lòng nhẹ hơn. Không phải ai trong văn phòng này cũng lạnh lùng. Vẫn có những người như Duy – vui vẻ, dễ gần, và không phán xét.
Buổi chiều, cuộc họp với khách hàng diễn ra căng thẳng hơn cô tưởng. Phòng họp kín, máy chiếu sáng, slide hiện lên từng chiến dịch cụ thể. Đại diện bên khách là một người đàn ông trung niên, nghiêm nghị, ít cười.
Khi chị Hạ trình bày ý tưởng, mọi ánh mắt đổ dồn về slide – đó là phần do Lâm An chuẩn bị. Cô thấy tim mình đập mạnh. Một lời chê bai có thể khiến công sức của cô đổ sông.
Nhưng bất ngờ, sau khi nghe xong, phía khách gật đầu:
— Ý tưởng này... không tệ. Trẻ trung nhưng vẫn giữ được sự tin cậy. Có thể thử nghiệm cho giai đoạn đầu.
Lâm An nhẹ nhõm. Nhìn qua bàn, cô bắt gặp ánh mắt của anh Khôi – bình thản, nhưng ánh lên một tia tán thưởng rất khẽ.
Sau cuộc họp, anh bước ngang qua cô, khẽ nói:
— Làm tốt. Em đang đi đúng hướng.
Lời khen ngắn gọn, nhưng đủ làm cả buổi chiều của Lâm An như có nắng. Cô mỉm cười, siết nhẹ cuốn sổ ghi chép trong tay, cảm thấy mình thực sự đã bước vào một thế giới mới.
Thế giới của deadlines, của va chạm, của sự cạnh tranh ngầm... nhưng cũng là nơi cô đang lớn dần từng ngày.
Khi đèn văn phòng dần tắt, những bước chân cuối cùng rời khỏi sảnh, Lâm An vẫn ngồi lại. Cô chỉnh lại đoạn nội dung PR mà chị Hạ góp ý ban sáng. Từng dòng chữ hiện lên trên màn hình như những viên gạch đầu tiên xây nền cho hành trình của cô nơi đây.
Ở góc xa, ánh đèn phòng anh Khôi vẫn sáng. Cô thoáng nhìn qua lớp kính, thấy anh đang chăm chú viết gì đó lên bảng trắng. Một giây, hai giây... rồi anh quay lại, bắt gặp ánh mắt cô qua lớp kính. Không ai nói gì, chỉ có một cái gật đầu nhẹ như lời chào cuối ngày.
Giữa những ánh đèn văn phòng, Lâm An cảm thấy mình không còn lạc lõng nữa. Bởi ở nơi tưởng chừng lạnh lẽo ấy, cô đã bắt đầu tìm thấy những điểm sáng nhỏ bé – và có lẽ, một khởi đầu cho điều gì đó lớn hơn cả công việc...