Cuối tuần, không khí trong tòa nhà văn phòng thường vắng lặng, nhưng hôm nay lại khác. Một cuộc họp khẩn cấp giữa bộ phận chiến lược, bảo mật công nghệ và ban giám đốc được tổ chức gấp tại phòng họp tầng 20. Trên bàn, không có hoa tươi hay nước trái cây như thường lệ, chỉ là những chồng tài liệu và ánh mắt căng thẳng.
Minh Khang đứng đầu bàn, tay anh đặt nhẹ lên lưng ghế như thể đang cố trấn an chính mình.
— Chúng tôi đã xác minh được việc dữ liệu dự án Sparkle bị truy cập trái phép. Đây là bản log truy cập được bộ phận IT khôi phục từ 10 ngày trước.
Một tấm ảnh chụp màn hình được chiếu lên. Rõ ràng: “duong.v@pr.khangminh.vn” – truy cập tệp "Sparkle-Idea Draft Ver.1" từ một IP không thuộc văn phòng công ty.
Tiếng xì xào rộ lên.
— Dương Vinh hiện tại ở đâu? – Một thành viên trong ban giám đốc hỏi, giọng gay gắt.
— Đã nghỉ phép 3 ngày với lý do “về quê lo việc gia đình”. Tuy nhiên, theo thông tin từ hệ thống vé điện tử, cậu ta đã bay đến Singapore sáng hôm qua.
Lâm An liếc sang Khang. Đôi mày anh nhíu chặt. Cô có thể thấy rõ ánh giận dữ trong đáy mắt anh – không phải vì bị phản bội, mà vì hệ thống phòng thủ của công ty quá dễ bị phá vỡ.
Một người khác trong phòng hỏi:
— Liệu có liên quan đến công ty Trường Thành không?
Minh Khang nhìn về phía Lâm An.
Cô đứng dậy, rút từ túi tài liệu bản ghi âm cuộc gọi đã lưu lại từ hôm trước.
— Đây là đoạn hội thoại giữa tôi và ông Phạm Quốc Tuấn – giám đốc chiến lược Trường Thành. Tôi xin phép được phát lại.
Âm thanh vang lên rành rọt trong căn phòng yên ắng. Khi câu cuối cùng của Tuấn vang lên: “Tôi cần con người. Cô.”, không khí như đông đặc lại.
— Họ không chỉ muốn ăn cắp ý tưởng. Họ muốn kéo nhân sự giỏi về, dùng cả thủ đoạn để lung lạc tinh thần. – Một giám đốc cấp cao lên tiếng, giọng bực tức.
Lâm An ngồi xuống, tay vẫn lạnh ngắt. Cô không sợ Trường Thành. Điều khiến cô nặng lòng là việc lòng tin có thể bị lợi dụng dễ dàng đến vậy.
Chiều hôm đó, Minh Khang gọi cô vào phòng riêng.
Căn phòng có cửa kính nhìn ra toàn thành phố, nhưng hôm nay, những tòa nhà cao tầng kia lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.
— Em làm rất tốt, An. – Anh nói, giọng dịu lại sau buổi họp căng thẳng.
— Nhưng nếu chúng ta không phát hiện kịp thời… có lẽ Sparkle đã nằm trong tay kẻ khác. – Cô đáp, ánh mắt dứt khoát.
Anh gật nhẹ:
— Anh biết ơn vì em không chỉ là một chiến lược gia giỏi, mà còn trung thành với điều đúng đắn.
Lâm An không nói gì. Trong lòng cô, lời khen của anh chưa bao giờ là mục tiêu. Cô chỉ không muốn công sức của hàng chục người bị đánh cắp.
Minh Khang bước tới bên cửa sổ. Ánh nắng cuối chiều đổ bóng anh kéo dài trên sàn gỗ.
— Em có từng nghĩ… nếu không ở đây, em sẽ chọn con đường nào?
Cô nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi đáp:
— Có. Nhưng chưa bao giờ em thấy hối hận vì đã chọn ở lại.
Anh quay lại, ánh mắt đăm chiêu:
— Em biết không… lúc Sparkle được duyệt, anh nhận được một lời mời từ nước ngoài. Một công ty chiến lược lớn hơn. Nhưng anh từ chối.
— Vì Sparkle? – Cô ngạc nhiên.
— Không. Vì… có người anh muốn ở lại để cùng chiến đấu. Cùng bảo vệ những điều đúng đắn.
Cô sững sờ. Mắt họ giao nhau trong khoảnh khắc.
Tim cô đập mạnh.
Tối hôm đó, Lâm An trở về căn hộ nhỏ nơi cô sống một mình suốt ba năm qua. Căn hộ tầng 12, nhìn ra phía công viên trung tâm thành phố. Nơi từng chứng kiến những buổi tối cô một mình ôm laptop làm việc đến 2 giờ sáng, nơi cô bật khóc vì bản thuyết trình bị từ chối, nơi cô từng tự nhủ sẽ không yêu ai nơi công sở vì sợ mất tất cả nếu mọi thứ tan vỡ.
Nhưng giờ đây, cô không chắc trái tim mình còn đủ kiên định để giữ khoảng cách nữa.
Điện thoại lại đổ chuông. Là tin nhắn từ Minh Khang.
“Em rảnh không? Anh có chuyện muốn đưa cho em.”
“Ở đâu ạ?”
“Tầng thượng – tòa nhà văn phòng. 15 phút nữa.”
Cô bật cười. Giữa những ngày căng thẳng như thế, người đàn ông đó vẫn đủ tinh tế để chọn một nơi có gió.
Tầng thượng Tòa nhà Khang Minh là nơi ít ai lên, ngoại trừ bộ phận kỹ thuật. Nhưng tối nay, nơi đó được sắp sẵn hai ly cà phê và một phong bì đựng hồ sơ.
— Đây là hợp đồng bảo mật mới. Dành riêng cho nhóm Sparkle. Anh muốn đích thân đưa cho em đầu tiên.
— Em tưởng là một buổi tâm sự nhẹ nhàng. – Cô đùa.
Anh cười. Lần này không gượng gạo.
— Thật ra... anh cũng muốn nói một điều. Nhưng nếu em không sẵn sàng, anh sẽ đợi.
Cô quay sang nhìn anh. Đôi mắt anh ấm áp, thành thật, không vồ vập, không toan tính.
— Em chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ phức tạp. Nhưng… nếu có ai đó đủ kiên nhẫn đi cạnh em, thì em sẽ không bỏ chạy nữa.
Gió lộng. Thành phố bên dưới vẫn sáng đèn, nhưng giữa khoảng trời rộng ấy, họ như đang đứng trong một thế giới riêng – không có kẻ phản bội, không có cạnh tranh, chỉ có hai con người chọn tin tưởng nhau giữa chốn văn phòng nhiều gió bão.