giữa những ánh đèn văn phòng

Chương 9: Họp Bí Mật và Một Cuộc Gọi Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Sáu, không khí trong văn phòng có phần uể oải. Sau buổi tiệc liên hoan đêm qua, nhiều người đến trễ, hoặc nếu đến sớm thì cũng ngồi thừ ra trước màn hình máy tính. Riêng Lâm An, cô vẫn đến đúng giờ, cà phê sáng trong tay và mắt chăm chú rà lại bảng tiến độ.

Dù chưa ai nói gì, nhưng sau khi bản kế hoạch Sparkle được duyệt, áp lực triển khai thực tế lại càng lớn. Lâm An biết, mọi ánh mắt từ ban giám đốc giờ đã đổ dồn về team của cô.

9 giờ, Minh Khang gửi tin nhắn nội bộ:

“10h họp nội bộ tại phòng chiến lược. Không báo trước. Đề nghị giữ kín.”

Lâm An nhíu mày. "Họp nội bộ", lại còn "không báo trước" và "giữ kín", chắc chắn không phải chuyện đơn giản.


Đúng 10 giờ, năm người trong team chiến lược có mặt đầy đủ. Minh Khang đã đợi sẵn, ánh mắt anh như đang cân nhắc từng nét mặt. Cửa phòng vừa đóng lại, giọng anh trầm xuống:

— Có thông tin nội bộ rằng Sparkle đang bị một bên đối thủ trong ngành sao chép ý tưởng.

Cả phòng sững sờ.

— Nhưng kế hoạch Sparkle chỉ mới vừa được phê duyệt. Làm sao họ biết được? – Duy hỏi.

— Có thể do lộ thông tin trong quá trình thuyết trình. Hoặc có kẻ cố tình tuồn tài liệu ra ngoài. – Minh Khang đáp gọn.

Lâm An cảm thấy sống lưng lạnh đi. Cô lập tức nghĩ tới vài tình huống, nhưng chưa dám nói ra điều gì.

— Chúng ta cần rà soát lại toàn bộ dữ liệu nội bộ, đặc biệt là bản mô tả ý tưởng gốc và những ghi chú chia sẻ qua drive chung. An, em phụ trách việc đó.

— Vâng. – Cô gật đầu, nhanh chóng mở laptop.

Khang tiếp lời:

— Trong thời gian này, mọi thông tin triển khai Sparkle chỉ được phép lưu nội bộ, không gửi ra ngoài – kể cả email công ty.

— Có phải… công ty nghi ngờ có gián điệp nội bộ? – Duy hỏi, giọng trầm.

Minh Khang không trả lời ngay. Anh chỉ nói:

— Tôi không muốn đưa ra kết luận khi chưa có bằng chứng. Nhưng từ giờ, mọi người tuyệt đối cẩn trọng.

Lâm An lặng người. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh chiếc USB mà trợ lý phòng PR – người lạ mặt tên Vinh – từng cắm vào máy chiếu hôm thuyết trình.


Tan họp, Minh Khang giữ Lâm An ở lại.

— An, em có nghi ngờ ai không?

Cô ngần ngừ một lúc rồi nói:

— Hôm thuyết trình, có một trợ lý phòng PR dùng USB để chiếu slide. Em nhớ rõ không ai kiểm tra file trước đó.

Khang cau mày:

— Em có nhớ người đó tên gì?

— Vinh. Hình như mới vào công ty được hai tuần.

Anh gật nhẹ:

— Tốt. Anh sẽ kiểm tra bảo mật từ phía IT. Em giúp anh theo dõi các hoạt động chia sẻ dữ liệu nội bộ trong nhóm mình.

Cô không nói gì thêm, chỉ gật đầu.

Ánh mắt anh khi nhìn cô rất rõ ràng – không phải nghi ngờ, mà là tin tưởng.


Buổi chiều trôi qua trong im lặng. Không còn tiếng cười nói hay gọi nhau cà phê như mọi hôm. Ai nấy đều cắm mặt vào màn hình, gõ phím như thể cố chạy đua với một điều gì đó vô hình.

Lâm An làm việc như bị cuốn vào một dòng xoáy. Cô kiểm tra từng đường dẫn, từng người truy cập vào thư mục Sparkle từ ngày đầu đến nay. Và rồi – cô phát hiện một điều kỳ lạ.

Một tệp ghi chú ý tưởng, vốn chỉ dùng nội bộ trong team ba người, lại có lượt xem từ tài khoản "Dương.V", trùng khớp với tên trợ lý phòng PR. Thời điểm xem là 3 ngày trước – đúng lúc công ty đang chuẩn bị báo cáo lên ban giám đốc.

Cô lập tức chụp màn hình lại.


Khoảng 5 giờ chiều, cô đang sắp xếp tài liệu thì điện thoại cá nhân đổ chuông. Số lạ.

— Alo?

— Lâm An?

Giọng đàn ông trầm thấp vang lên. Cô khựng lại. Không phải Minh Khang. Cũng không quen.

— Tôi là Phạm Quốc Tuấn – giám đốc chiến lược của công ty Trường Thành.

Cô sững người. Trường Thành – đối thủ trực tiếp của tập đoàn hiện tại cô đang làm việc. Vì sao một người ở vị trí như vậy lại gọi cho cô?

— Tôi nghĩ cô biết vì sao tôi gọi. – Người kia nói tiếp, dường như đoán được sự im lặng.

— Xin lỗi, tôi không hiểu. – Giọng cô khô khốc.

— Đừng giả vờ. Chúng tôi có trong tay một phần ý tưởng Sparkle. Nhưng chỉ là bản chưa hoàn chỉnh. Cô hiểu chứ?

Lâm An cứng người. Tay cô siết chặt điện thoại.

— Mục đích của anh là gì?

— Tôi không cần ý tưởng. Tôi cần con người. Cô.

— ...

— Cô giỏi. Rất giỏi. Tôi có thể trả mức lương gấp đôi, cộng cổ phần. Và cô không cần giấu ai cả. Chỉ cần... mang bộ não ấy về với chúng tôi.

— Anh lấy đâu ra quyền gọi cho tôi như vậy?

— Vì chúng tôi biết cô không thuộc về nơi đó. Họ không nhìn thấy cô. Còn tôi thì có.

Giọng hắn vang lên như một nhát dao ngọt lịm, khiến cô cảm thấy vừa bị khinh thường, vừa bị chạm đến tận sâu lòng.

— Tôi không cần nơi nào "nhìn thấy" tôi theo cách đó. – Lâm An gằn từng chữ – Và tôi cũng không bán bản thân mình cho những kẻ chơi bẩn.

— Cô sẽ đổi ý. Khi họ quay lưng với cô.

Tút… tút…

Lâm An buông điện thoại xuống, tim đập nhanh. Mồ hôi tay túa ra dù máy lạnh vẫn chạy đều.

Cô cắn chặt môi.

"Quốc Tuấn", "Trường Thành", "tài liệu bị truy cập"...

Tất cả đang đẩy cô vào tâm một cơn bão lớn.


18h30, khi văn phòng gần như không còn ai, Lâm An bước vào thang máy. Cánh cửa vừa khép lại, cô nghe tiếng bước chân hối hả chạy tới. Minh Khang.

— Em có phát hiện gì chưa? – Anh hỏi, vừa bước vào thang.

Cô chìa màn hình laptop:

— Có người ngoài truy cập vào thư mục nội bộ. Em nghi là Dương Vinh. Và… em vừa nhận được một cuộc gọi lạ.

Anh nhìn cô chằm chằm:

— Ai?

— Giám đốc chiến lược của Trường Thành.

Khang trầm mặc một lúc.

— Anh sẽ bảo vệ em, An. Dù chuyện này có lớn đến đâu.

Cô không trả lời. Nhưng khi thang máy trượt xuống tầng trệt, lòng cô chợt ấm lên – như giữa muôn trùng ánh đèn văn phòng lạnh lẽo, vẫn có một ánh sáng dịu dàng chờ đợi mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.