giữa những ngày bình yên

Chương 1: Suýt Tai Nạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tuần, Sài Gòn lại khoác lên mình chiếc áo náo nhiệt quen thuộc. Đường phố đông nghẹt, tiếng còi xe, tiếng động cơ hòa vào nhau thành bản nhạc hỗn loạn. Lan vội vã bước ra từ hẻm nhỏ, trên tay ôm một tập hồ sơ dày.

Cô vừa nhận cuộc gọi từ phòng nhân sự: “Lan ơi, sếp cần bộ hợp đồng trước 9 giờ nhé!”
Nhìn đồng hồ, 8 giờ 45. Cô nuốt khan, biết chắc nếu không chạy nhanh thì xác định… trễ giờ, và đồng nghĩa bị sếp cau mày.

Lan kéo dây túi xách, hít sâu rồi băng qua đường mà không để ý đèn đỏ vừa bật.

Tiếng “két” chói tai vang lên ngay bên cạnh. Một chiếc xe máy phanh gấp, bánh xe trượt nhẹ trên mặt đường. Lan giật mình đứng chôn chân, tim đập thình thịch.

– Cô có biết mình vừa làm gì không? – Giọng nam trầm nhưng không quá gay gắt vang lên.

Lan ngẩng lên. Người đàn ông khoảng gần 30 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần âu, dáng cao, tay vẫn giữ chặt tay lái. Khuôn mặt anh hơi nghiêm, nhưng đôi mắt lại không hề giận dữ.

– Tôi… xin lỗi… tôi vội quá. – Lan cúi đầu, giọng lí nhí.

Anh thở hắt ra, lắc đầu:
– Đi đứng vậy nguy hiểm lắm. Lần sau nhớ để ý đèn tín hiệu.

Lan gật gật, ôm hồ sơ chạy vụt đi. Cô không dám ngoái lại, chỉ biết tim mình vẫn đập nhanh như vừa chạy bộ.


Trong khi đó, Minh – người vừa suýt tông trúng cô gái – tiếp tục lái xe về hướng công trường. Anh nghĩ bụng: “Đúng là… liều thật.” Nhưng không hiểu sao, hình ảnh cô gái tóc ngang vai, áo sơ mi be, chân váy đen, ôm chặt tập hồ sơ lại cứ xuất hiện trong đầu.


Chiều hôm đó, khi Lan tan ca, cô kể chuyện “suýt bị tông” cho Thảo – đồng nghiệp thân thiết.
– May là anh kia thắng kịp, không thì… – Lan làm động tác ôm ngực, giả vờ thở hổn hển.
Thảo cười khúc khích:
– Thế anh đó đẹp trai không?
Lan lắc đầu:
– Không để ý, lúc đó chỉ sợ thôi.

Cô không biết, người đàn ông ấy… rồi sẽ xuất hiện trong đời mình nhiều hơn một lần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.