Một tuần trôi qua kể từ “sự cố suýt tai nạn”, Lan gần như quên mất người đàn ông áo sơ mi trắng hôm đó. Cuộc sống của cô vẫn xoay quanh những buổi sáng chen chúc trên xe buýt, tám tiếng dán mắt vào màn hình máy tính và những chiều tan ca vội vã về phòng trọ.
Sáng thứ Bảy, Lan quyết định ra quán cà phê gần công ty để chỉnh sửa bản thuyết trình cho dự án mới. Quán nhỏ, nằm ở góc phố yên tĩnh, bàn ghế gỗ mộc, mùi cà phê rang quyện với tiếng nhạc acoustic nhẹ nhàng.
Cô chọn bàn gần cửa sổ, mở laptop, vừa nhấp một ngụm cappuccino thì cửa quán bật mở. Một luồng gió nhẹ lùa vào, mang theo tiếng giày bước đều trên sàn gỗ.
Lan ngẩng lên – và giật mình.
Là anh. Người đàn ông hôm trước.
Anh mặc áo polo xanh navy, quần jeans, trông thoải mái hơn lần trước. Ánh mắt anh lướt qua quán, dừng lại một nhịp khi chạm vào cô, rồi khẽ gật đầu như chào.
Lan hơi lúng túng, nhưng cũng gật lại.
Anh gọi một ly đen đá, chọn bàn đối diện nhưng cách vài bước. Từ chỗ ngồi của mình, Lan thỉnh thoảng nghe tiếng gõ bàn phím của anh xen lẫn tiếng muỗng chạm vào ly cà phê.
Khoảng mười phút sau, cô nghe tiếng ai đó đứng cạnh bàn mình:
– Cô là… người hôm trước, đúng không? – Giọng trầm ấm, không hẳn là hỏi mà như xác nhận.
Lan hơi khựng, rồi gật:
– Vâng… xin lỗi anh lần nữa vì hôm đó.
– Không sao. – Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười làm khuôn mặt trở nên bớt nghiêm nghị. – Tôi là Minh.
Lan khẽ cười, đáp:
– Tôi là Lan.
Khoảng lặng ngắn trôi qua. Anh đưa mắt nhìn màn hình laptop của cô, thấy slide trình chiếu toàn chữ và biểu đồ.
– Cô làm bên mảng gì?
– Marketing. Đang chuẩn bị thuyết trình cho sếp.
– Ồ… tôi bên xây dựng. – Minh gật gù, giọng bình thản, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút gì đó… ấm áp.
Cuộc trò chuyện không dài, chỉ vài câu hỏi – đáp đơn giản. Minh quay lại bàn mình, Lan tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng bỗng nhẹ nhàng hơn, giống như vừa thêm một gam màu mới vào buổi sáng yên tĩnh này.
Khi Lan chuẩn bị về, Minh cũng đứng dậy. Họ vô tình cùng bước ra cửa.
– Hẹn gặp lại, Lan. – Anh nói, giọng tự nhiên như thể họ đã quen nhau từ lâu.
– Ừ… tạm biệt anh. – Cô đáp, hơi ngạc nhiên vì sao mình lại cười khi nói câu đó.
Lan không biết, buổi gặp thứ hai này sẽ mở ra hàng loạt lần “vô tình” gặp nhau nữa – mà có khi… chẳng vô tình chút nào.